Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 15.3: Sinh ly tử biệt

Chưa từng nhạy cảm với mỗi hồi rung động của điện thoại như vậy, Bùi Nhiên chỉ sợ không may bỏ lỡ điện thoại của anh trai nên ngay cả khi đã mê man cũng không dám thả lỏng. Lúc điện thoại rung đến hồi thứ hai, cô đã vùng vẫy ngồi phắt dậy.

"Xin chào, xin hỏi cô có phải cô Bùi Nhiên không?"

"Vâng, là tôi."

"Xin hỏi cô là gì của anh Phương Tri Mặc?"

"Tôi... tôi là em gái của anh ấy."

"Vậy được, phiền cô mau chóng đến phòng bệnh xxx của Bệnh viện Nhân dân Thành phố T."

"Anh trai tôi làm sao vậy?" Giọng nói sốt sắng, Bùi Nhiên đã rút kim truyền nước ra.

"Có người tìm thấy anh ấy cắt cổ tay tự sát."

"Bây giờ anh ấy thế nào rồi?" Trong tiếng khóc lóc nghẹn ngào còn mang theo chút run rẩy, Bùi Nhiên cắn chặt môi.

"Nhóm máu của anh ấy rất hiếm, là RH âm tính, trước mắt ngân hàng máu của thành phố chúng ta căn bản không có loại tài nguyên này, Bùi tiểu thư, phiền cô mau chóng liên lạc với tất cả người thân của anh ấy đến bệnh viện để cung cấp nguồn máu cho chúng tôi."

Tìm thế nào cũng không thấy giày đâu, Bùi Nhiên xỏ bừa một đôi dép lê rồi lao ra khỏi bệnh viện, cô băng qua đường, tiếng phanh xe chói tai liên tiếp vang lên.

"Ban ngày ban mặt muốn chết à?"

"Con mẹ điên từ đâu chạy ra đấy, mẹ nó, xúi quẩy chết đi được!"

Một chiếc taxi vô tội cùng với tiếng hét chói tai của tài xế dừng lại ngay trước mặt cô. Bỏ qua lời trách móc đau lòng nhức óc của tài xế, Bùi Nhiên mở cửa xe nhảy vào: "Bệnh viện Nhân dân Thành phố T, mau!"

Bực bội trừng mắt nhìn Bùi Nhiên một cái, người tài xế cũng khá hiền lành, mặc dù ngoài miệng trách móc nặng lời nhưng vẫn nhanh chóng khởi động xe rồi lái về phía Bệnh viện Nhân dân Thành phố T.

Người thân? Cô và anh trai làm gì có người thân, Phương Hán Đồng ở quê ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu, cô biết đi đâu tìm người thân bây giờ? Nếu ông trời cũng cảm thấy anh trai không đáng phải chết thì xin ông hãy ban cho cô dòng máu RH âm tính đó, cần lấy bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, nếu anh trai chết, cô cũng không biết mình sẽ làm gì...

Cổng chính của Bệnh viện Nhân dân Thành phố T.

Người tài xế nhìn cô gái đi dép lê chạy đi trong cơn hoảng loạn, chớp mắt một cái đã lẻn vào sảnh lớn của bệnh viện, ông lắc đầu ngán ngẩm, cũng không xuống xe đòi tiền taxi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên là ông đã biết trên người đứa trẻ này căn bản không có tiền!

Bệnh viện Nhân dân là bệnh viện tốt nhất nhưng cũng là nơi có viện phí đắt đỏ và con người tàn nhẫn nhất trong thành phố, câu đầu tiên của cô gái trực bàn dịch vụ ở sảnh lớn không phải là hỏi gia đình đã tìm thấy người có máu RH âm tính chưa mà là giục Bùi Nhiên trả tiền phẫu thuật, thuốc men, phí quản lý phòng bệnh cùng các loại chi phí khác, Bùi Nhiên đang trong cơn hoảng loạn nên cũng không phân biệt được gì. Nhưng cô cũng không dễ dàng để người ta bắt nạt, có lẽ là dáng vẻ run rẩy nghiến răng nghiến lợi của cô đã dọa cô y tá vừa nói chuyện, cô ta run rẩy mắng một câu đồ thần kinh rồi bảo cô đi xét nghiệm máu ở khoa huyết học.

Vị bác sĩ lấy máu đánh giá Bùi Nhiên bằng một ánh mắt đầy hoài nghi: "Tiểu thư, tôi thấy sắc mặt của cô kém như vậy, cân nặng cũng chưa tới 50 kilogram, một lần hiến tận 300 đến 400 mililit sẽ nguy hiểm lắm đấy."

"Tôi... tôi không sao đâu, nhà chúng tôi có di truyền, sắc mặt của ai cũng như vậy cả, bác sĩ, xin ông hãy xét nghiệm máu cho tôi nhanh lên, chưa biết chừng máu của tôi cũng là RH âm tính!"

"Người thân hoặc là họ hàng của cô đâu?"

"Tôi và anh trai là trẻ mồ côi."

"Ồ." Vừa nãy còn thề thốt nói là do di truyền, đứa nhỏ này bị ngốc rồi, nói năng cũng lộn xộn.

Có điều trên mặt bác sĩ vẫn ánh lên vẻ đồng tình, có lẽ là chính bản thân ông cũng không muốn nhìn thấy từ nay về sau hai đứa trẻ mồ côi này xa cách ở hai thế giới, do dự chần chừ một hồi cuối cùng vẫn quyết định xét nghiệm máu cho Bùi Nhiên. Chỉ rút 300 mililit, hai người cắn răng, ăn uống bồi bổ vào là có thể chống đỡ được, chỉ là chịu tội một chút thôi.

Hàng lông mi dài yếu ớt nhắm chặt, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, một người chưa từng tin tưởng quỷ thần như cô lại ngồi trên băng ghế trắng của bệnh viện không ngừng cầu nguyện, chỉ mong mình có máu RH âm tính, một nhóm máu mà bình thường khiến người ta sợ đến mức tránh còn không kịp nhưng đối với Bùi Nhiên mà nói, đó lại là một thứ vô cùng trân quý, là khát khao cô mong mỏi!

Rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm, bác sĩ nhìn cô gái lo lắng và bất an thì cực kỳ không đành lòng, thế là ông nhanh chóng công bố kết quả: Máu RH âm tính.

Thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười.

Nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cơ thể mình, sau đó rót từng chút từng chút một vào cơ thể của anh trai, Bùi Nhiên chưa từng có cảm giác nhẹ nhõm đến vậy, nhẹ nhõm đến mức hai chân bước đi cũng bắt đầu run lên, cơ thể lảo đảo, ánh mắt lờ đờ, đυ.ng phải góc tường tận mấy lần.

Cô gọi điện thoại cho anh Đồng, mừng đến phát khóc nói cho anh ta biết tin cô đã tìm thấy anh trai.