Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 12.1: Thấy rõ

"Anh."

Tuy đôi tình nhân lấp lánh này khiến người ta nhìn mà chói mắt, nhưng dù sao anh ấy cũng là anh trai cô, Bùi Nhiên thật sự không hiểu vì sao mỗi lần gặp nhau, anh trai đều cau có thậm chí là hung dữ với cô, chẳng lẽ là vì anh ấy có bạn gái hay sao?

Phương Tri Mặc trầm mặt đi tới, hoàn toàn coi Bùi Nhiên đứng trước mặt như vật thể trong suốt, huých vai lướt qua.

Bùi Nhiên sững cả người,

"Anh, sao anh không để ý tới em?" Cô sốt sắng, vội vàng quay người đuổi theo.

An Thần Vũ thở dài chán nản.

Ống tay áo bị bàn tay mảnh khảnh của cô gái nắm chặt, cả người Phương Tri Mặc chợt cứng lại, sắc mặt lạnh như băng. Thậm chí thái độ của anh ấy còn khiến Bùi Nhiên không khỏi nghĩ rằng chỉ một giây nữa thôi là cô sẽ bị anh trai hất tay ra.

"Bùi Nhiên, bây giờ em giỏi lắm rồi!" Khóe miệng vẫn treo nụ cười lạnh lẽo vừa rồi.

"Em giỏi cái gì cơ?"

"Tối đến cũng đã có thể tay trái cầm hàng hiệu, tay phải ôm đàn ông rồi còn không giỏi à? Cũng may là em vẫn nhớ anh là anh trai của em đấy." Phương Tri Mặc giận dữ hất tay Bùi Nhiên ra.

Từ nhỏ đến lớn, từ khi hai người chung sống dưới một mái nhà, anh trai chưa từng nổi giận với cô một lần nào! Trong khoảnh khắc bị hất ra, Bùi Nhiên kinh ngạc, ấm ức và khó hiểu, khóe mắt thoáng liếc thấy người phụ nữ đang khoác tay anh trai, cô bỗng thấy bản thân xấu hổ vô cùng, tại sao đứng ngay trước mặt Tiêu Đằng Tĩnh mà anh trai không thể đối xử tốt với cô một chút?

"Cái túi này là An Thần Vũ mua đền cho em!"

"Đền? Em giỏi giang như thế nào mà có thể khiến người ta đền cho em cái túi tận mấy vạn?" Trên mặt Phương Tri Mặc đầy vẻ châm chọc, dùng một tay túm lấy cổ tay Bùi Nhiên.

Chỉ bằng một cái túi hàng hiệu mà bán cả thân mình, để mặc người ta dắt đi như vậy! Cô có biết tự ái là gì không, rốt cuộc có biết An Thần Vũ là loại người gì hay không? Tối muộn thế này rồi còn không biết sống chết mà đi theo anh ta!

Người đàn ông này ích kỷ vô tình, xoay người có thể ép một người phụ nữ tự ý mang thai cốt nhục của anh ta phải bỏ con.

Chỉ mới đêm trước khi hẹn hò với em thôi, người đàn ông này còn đang quấn quýt dây dưa với Lăng Nhược Nhược ở biệt thự nghỉ dưỡng.

Tiểu Nhiên, em có biết bây giờ anh bị An Thần Vũ chèn ép đến mức sắp vào tù rồi không?

"Mấy vạn? Em, em... Không phải cái túi này chỉ đáng giá 35 đồng thôi sao?" Đột nhiên cô lại có cảm giác bị lừa.

"Được rồi Tri Mặc, đừng túm tay Tiểu Nhiên chặt như thế, anh sẽ làm em ấy sợ đấy." Tiêu Đằng Tĩnh ra cái vẻ săn sóc kéo Phương Tri Mặc ra, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô ta là một người chị dâu thấu hiểu lòng người, nếu không nhờ cô ta can ngăn, không chừng người anh trai còn định cho cô em gái một cái tát.

"Chuyện của tôi với anh trai không cần cô xía vào."

"Cô ấy không quan tâm đến em thì ai quan tâm đến em?"

Bùi Nhiên nghe anh trai nói như vậy thì không khỏi sững người, thoáng chốc hai mắt đã mờ sương, khó tin trợn tròn mắt nhìn anh trai.

"Anh đang nói gì vậy? Cô ta không quan tâm đến em thì ai quan tâm đến em?"

"..."

"Anh ngủ với cô ta rồi à?" Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy.

"..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Đằng Tĩnh lập tức ửng đầy mây hồng, vội vàng kéo tay Bùi Nhiên lại: "Tiểu Nhiên đừng như vậy, làm vậy sẽ khiến Tri Mặc tức chết mất! Chị biết từ trước đến này đều là do chị không tốt, không gánh hết trách nhiệm của một người chị chăm sóc cho em, nếu... nếu em thích túi xách hàng hiệu thì sao không nói với chị từ trước để chị mua cho em, em thích cái gì, chị sẽ mua hết cho em..."

Tiêu Đằng Tĩnh vừa nói ra, Phương Tri Mặc càng tức giận hơn.

Nhìn vẻ mặt chăm chú của Tiêu Đằng Tĩnh, lại nhìn anh trai hoàn toàn đứng về phía cô ta, hai hàng nước mắt quật cường cuối cùng cũng trào ra, lăn dài trên má. Nhìn xuống tay mình vẫn còn đáng thương nắm lấy ống tay áo của anh ấy trông chẳng khác nào một đứa trẻ không hiểu chuyện đòi ăn kẹo, có lẽ trong mắt Phương Tri Mặc, cô chính là một đứa nhóc nhàm chán như vậy!

"... Phương Tri Mặc, anh yêu Tiêu Đằng Tĩnh sao?"

"Đúng, anh yêu cô ấy." Giọng nói của chàng trai nghe rất mệt mỏi.

"Tiểu Nhiên, xin em hãy khoan dung với Tri Mặc một chút, dù sao hai người cũng không còn nhỏ nữa." Tiêu Đằng Tĩnh ăn nói thành khẩn, ý tứ sâu xa, nói xong ánh mắt lại chuyển sang hướng An Thần Vũ đứng bên cạnh, chuyển đề tài: "Thần Vũ, xung quanh em cũng đâu thiếu phụ nữ, hà cớ gì lại cứ bắt nạt Tiểu Nhiên mãi thế, chị biết chuyện em và Hàn Việt cá cược với nhau, bây giờ em cũng đã theo đuổi được Tiểu Nhiên rồi, chi bằng nhân lúc còn sớm mau buông tay đi, được không?"