Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 10.1: Làm bạn gái của tôi

Lúc Tưởng Minh gọi điện thông báo, Phương Tri Mặc đang ngồi lặng người trước máy tính, màn hình đã chuyển sang màu tối đen, chỉ còn logo của hệ thống đang chạy qua chạy lại.

Công ty đầu tư quy mô nhỏ vừa lên thị trường mà khoản tiền đầu tiên xuất ra đã đầy rẫy nguy cơ, thị trường chứng khoán tuột dốc không phanh, hiện giờ An Thần Vũ đang chờ Phương Tri Mặc giải thể, không quên hống hách giảng giải một đạo lý rằng bất kể là tiền tài hay phụ nữ, chỉ cần An Thần Vũ anh đây muốn thì người khác đừng mơ đến chuyện giành được!

Điện thoại đặt bên cạnh bất ngờ rung lên, Phương Tri Mặc liếc qua, hai mắt nhìn chằm chằm vào dãy số hiển thị trên màn hình, từng đường cơ bên khóe miệng khẽ giật lên: "An Thần Vũ, loại người hèn hạ như anh!"

"Là do cậu tự chuốc lấy thôi."

"Nếu cảm thấy gây khó dễ cho tôi có thể khiến anh thoải mái hơn chút thì cứ việc thoải mái, có điều tôi cảnh cáo anh, không được động đến một ngón tay của Tiểu Nhiên, bằng không... Có tin tôi dám cùng anh đồng quy vu tận không?"

"Đợi khi nào cậu có bản lĩnh này rồi hãy nói sau."

"An Thần Vũ!"

Trước khi tiếng rống giận dữ động trời vang lên, An Thần Vũ đã kịp đưa điện thoại cách xa lỗ tai chừng 30 centimet mới thản nhiên nói: "Gϊếŧ cậu cũng giống như bóp chết một con kiến, quá dễ dàng, có điều tên nhóc nhà cậu tốt số, Đằng Tĩnh thế mà lại thích cậu. Nếu thức thời thì cút xa một chút, nếu làm chuyện gì khiến tôi thấy chướng mắt, đừng trách tôi đối với Bùi Nhiên..."

"Súc sinh! Anh định làm gì cô ấy, nói, anh định làm gì cô ấy?" Dù sao thì Phương Tri Mặc vẫn còn trẻ, sức lực đang độ cường tráng, vừa bị chọc đúng chỗ đau thì lập tức mất hết kiên nhẫn.

Bây giờ anh ấy vẫn chưa phải đối thủ của An Thần Vũ.

"Sao hả? Haha, làm mấy chuyện mà cậu cũng muốn làm ấy."

"..."

"Sao? Không nói chuyện nữa rồi?"

"..."

"Haha."

"Đừng cúp máy!"

"Hả?" An Thần Vũ búng tàn thuốc, ung dung nhàn nhã thưởng thức tấm ảnh chụp Bùi Nhiên trong tay. Lúc trước trợ lý Lục Nghệ đã điều tra rõ tất cả tư liệu của Bùi Nhiên, kể cả thông tin liên quan đến người bố dượng thường xuyên bày trò quấy rối cô cũng được thu thập đầy đủ, những bức ảnh này đều được lấy từ tay Phương Hán Đồng. Về phần Phương Hán Đồng... hẳn là đã bị ném xuống sông rồi.

"Tha cho cô ấy đi."

"Tôi sẽ không bạc đãi cô ấy đâu."

Cúp điện thoại, An Thần Vũ ngửa cổ dựa lưng vào thành ghế rộng rãi, chốc lát sau lại không nhịn được giơ ảnh lên trước mắt, cảm giác đầu tiên khi biết chuyện là tức giận, tức giận vì dù sao thì người phụ nữ mình vừa mắt, còn chưa kịp chấm mυ'ŧ được gì mà đã bị người đàn ông khác nhìn lén, nhưng cũng may là đã giải quyết xong xuôi tên đó rồi.

Bùi Nhiên ở trong ảnh chắc cũng đang tầm tuổi hiện tại, cô mặc áo thun mỏng manh, dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, mềm mại linh hoạt, cộng thêm việc lần trước cưỡng hôn cô đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, nhìn qua thì anh đã xác định được size quần áo của cô rồi...

Nhìn mãi nhìn mãi, sau gáy chợt nóng bừng lên, anh vội vàng vứt tấm ảnh lên bàn, bản thân đã qua cái tuổi kích động vì một người con gái rồi, từ trước đến nay xung quanh anh cũng chưa từng thiếu phụ nữ, thế nhưng lúc này trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ tà ác.

Mạo hiểm nguy cơ có thể bị Diệt Tuyệt Sư Thái xử phạt, Bùi Nhiên quyết định trốn tiết, người có công lao to lớn nhất trong sự việc này là Quyên Tử, cô ấy cũng xem như đã phải chịu tầng tầng lớp lớp áp lực nặng nề, ôm tâm thái coi thường cái chết để lén lút điểm danh giúp cô trong tiết của Diệt Tuyệt Sư Thái.

Trong lòng nặng trĩu, cô thấy phiền vô cùng, nhìn mình trong gương, trên cánh tay mảnh khảnh còn lưu lại dấu ngón tay màu xanh tím, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh bàn tay to khủng bố của An Thần Vũ đã túm chặt nó như thế nào.