Dưới sự cổ vũ của tiền bạc, lòng nhiệt tình của mọi người cũng tăng cao, từ trước đến nay chưa từng phối hợp ăn ý đến vậy, anh Đồng vui đến mức cười méo cả khóe miệng, trong lúc đó cũng không tiếc lời khen ngợi Bùi Nhiên, nói cô đã chịu khó lại còn chu đáo, rất nhanh sẽ có thể nhận một phần công việc riêng biệt.
Bùi Nhiên mỉm cười đáp lại, bản thân bận rộn làm việc cũng không tệ, ít nhất cũng có thể quên đi sự lạnh nhạt của anh trai gần đây...
Lúc xong việc còn có một cô thư ký xinh đẹp đem đến một xấp phiếu ăn của "Phường bánh ngọt Bách Vị" để phân phát cho mọi người, nghe nói là An tổng thưởng thêm.
Mọi người thích thú hoan hô, không ngừng cảm thán rằng không hổ là đàn anh cùng trường với mình, thế mà lại còn dành sự chiếu cố đặc biệt cho đám đàn em làm công ăn lương ở cái bộ phận xó xỉnh này. Mấy tấm phiếu ăn này vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ!
Bên ngoài có mấy người nhân viên cũ đi qua, trên đường đi còn ngoái lại nhìn đám sinh viên tuổi trẻ phơi phới này, nhìn mỗi người đều tràn đầy sức sống, lạc quan cởi mở mà không khỏi thấy hâm mộ, thanh xuân thật tươi đẹp, những người làm nghệ thuật quả là khác biệt.
Bùi Nhiên không có khẩu vị gì, sau khi xong việc thì nhẹ giọng nói tạm biệt với mọi người. Tiểu Linh Tử tính cách ôn hòa tiến tới nhận luôn cả phần của cô: "Tiểu Nhiên, nhìn sắc mặt em không tốt lắm, hay là cứ về nghỉ ngơi trước đi. Phần của em cứ để chị giữ hộ cho!"
.....
Trở lại ký túc xá, Quyên Tử cũng đang ở đây, đôi mắt đen láy chốc chốc lại nhìn về phía cô như muốn nói lại thôi. Nhìn Tiểu Nhiên có vẻ không ổn lắm, dù cô vẫn cố gắng giữ nụ cười lịch sự trên môi nhưng sự phiền muộn nơi đáy mắt là không thể giấu đi được.
Vặn vòi nước, hứng nước lạnh rửa mặt, sau đó chỉnh lại độ ấm của nước để đi tắm. Lúc cô đang tắm, Quyên Tử cũng đi vào, cái cô gái này lúc nào cũng lưu manh như thế, ra vào cấm địa cứ như chỗ không người.
"Dáng cậu đẹp thật đấy." Quyên Tử ấp a ấp úng, cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với cô.
"Sao hôm nay cậu về sớm thế?"
"Còn không phải là vì lo cho cậu hay sao? Phương Tri Mặc nhờ mình chăm sóc quan tâm cậu nhiều hơn..."
"Ừ."
"Cậu với anh ấy làm sao thế?"
"Không sao cả, anh ấy có bạn gái rồi, thời gian... tất nhiên thời gian sẽ không còn nhiều như trước."
"Anh trai mình cũng có bạn gái, nhưng chẳng phải là anh ấy vẫn thường xuyên liên lạc với mình đấy sao? À thì... ý mình là Phương Tri Mặc... à cũng có thể là anh ấy bận thật! Ôi trời con nhóc này, thế mà lại để đồ trang điểm đắt tiền chung với bột màu, mình thấy cậu nhiều tiền nên đầu óc phát sốt rồi!" Quyên Tử tự động chuyển sự chú ý của mình đến đồng đồ bị Bùi Nhiên vứt trong góc tường.
Đau lòng nhức óc nhặt mấy thứ chai lọ dưới sàn lên, thậm chí Quyên Tử còn không tiếc dùng tay áo của mình để lau sạch đống bột màu dính bên ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng Bùi Nhiên.
"Cho cậu hết đấy."
"Cái gì? Mình không nghe nhầm đấy chứ?"
"Kể cả mình không tặng thì cậu cũng lén dùng trộm mà, không phải sao?"
"Hihi, cậu hiểu mình thật đấy."
Anh, anh đừng trốn tránh em như vậy nữa, xảy ra chuyện gì cũng không nói với em, anh có biết lòng em giày vò đến mức nào không...
Bùi Nhiên nằm bò trên ban công lâm vào trầm tư, lúc tóc được gió trời thổi khô khoảng tám phần thì kim đồng hồ cũng chỉ đúng tám giờ. Uống hết ly trà sữa Quyên Tử vừa pha, cô nhóc này được lợi nên tất nhiên sẽ niềm nở hơn bình thường gấp trăm lần.
Quyên Tử vừa xách túi bánh mì lên cầu thang thì thấy Bùi Nhiên vừa mặc áo khoác vừa chạy xuống lầu: "Này, cậu đi đâu vậy? Mình vừa mua bánh mì, vẫn còn nóng đấy!"
"Mình đi gặp Phương Tri Mặc."
Bóng người lướt qua rất nhanh, trong không khí còn lưu lại mùi dầu gội thơm ngọt trên tóc cô.
.....