Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 5.2: Hotboy trong truyền thuyết

Từ trước đến nay cô chưa từng nghe thấy một âm thanh nào êm ái như vậy, nó thuần hậu, tràn đầy từ tính, trong trẻo nhưng lại ngân nga, phát âm tiêu chuẩn vô cùng rõ ràng cũng đủ để sánh ngang với một khúc nhạc, đây chắc chắn là một yến tiệc dành cho thính giác. Ánh mắt hơi ngưng trệ, đối diện với một chàng trai ưu tú, tài năng xuất chúng, thu hút sự chú ý mọi người như vậy, Bùi Nhiên không khỏi bày tỏ sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Quyên Tử ngồi cạnh đang lau nước miếng.

An Thần Vũ trên sân khấu hơn 20 tuổi, ngũ quan thâm thúy lập thể, cũng không biết dáng vẻ này còn xinh đẹp hơn đám minh tinh ngoài kia biết bao lần, mái tóc đen như vải satin được tạo kiểu rất thời thượng, quần áo trên người nhìn có vẻ tùy ý, không phải âu phục giày da như những người khác mà là đồ thể thao đơn giản, rộng rãi vừa vặn, hàng thủ công loại một, tôn lên tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, người tinh mắt chỉ cần nhìn qua đã biết bộ quần áo này có giá trị không nhỏ. Thoạt nhìn cứ như một cậu sinh viên đang diễn thuyết bình thường nhưng lại xuất sắc hơn người đến vậy. Đúng như Tiêu Đằng Tĩnh thường nói, bất kể An Thần Vũ đứng trong đám người với tư thái nào thì anh cũng sẽ trở thành con hạc nổi bật giữa bầy gà.

Bài diễn thuyết hết sức nhàm chán nhưng vì người diễn thuyết lại trở nên sống động và thú vị lạ thường, thỉnh thoảng lại có tiếng các cô gái hô nhỏ, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra để chụp lén.

Mãi cho đến tận buổi chiều, Quyên Tử vẫn còn đắm chìm trong dư vị, mồm miệng lải nhải không ngớt: Ôi mẹ ơi, sao trên đời này lại có một người đàn ông đẹp như vậy chứ? Ôi ôi ôi!"

"Cậu đã nói câu này 23 lần rồi."

Bùi Nhiên đang vùi đầu sửa lại công cụ trước khi làm việc, tuần sau có việc làm, cô phải ra ngoài chạy đơn cùng đàn anh đàn chị.

"Nhìn dáng vẻ của anh ấy lúc nói Tiếng Pháp đi, trông thuần thục chưa kìa, nào có khủng bố như lời đồn." Quyên Tử ôm ngực.

"Khủng bố?" Không phải chứ? Trong đầu mơ hồ hiện lên cảnh tượng ở buổi diễn thuyết đó, chàng trai sạch sẽ không dính một hạt bụi.

"Cậu có thể đi làm ni cô rồi đó, vào trường lâu như vậy rồi mà sao bây giờ mình vẫn chưa thấy cậu để mắt đến chàng trai nào, mới đầu mình còn tưởng là do cậu quá xinh nên kén chọn, nhưng ngay cả An Thần Vũ mà cậu cũng... Haiz, ngoại trừ Phương Tri Mặc được hưởng thụ môt chút xíu dịu dàng của hoa khôi nhà chúng ta ra thì đám đàn ông thô tục kia chỉ có thể trốn trong góc rồi lặng lẽ buồn thương thôi."

An Thần Vũ lăng nhăng là chuyện mọi người trong trường đều biết, có điều kể cả anh có hư hỏng đến mức nào thì đám con gái này vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ.

Nếu không phải hai người sống chung dưới một mái nhà thì Quyên Tử còn không thể không hoài nghi việc Bùi Nhiên hoàn toàn không hề biết gì về An Thần Vũ là cô đang giả vờ, nghe nói dùng chiêu này để đối phó với bạch mã vương tử là linh nhất, càng không coi trọng đối phương thì người ta càng để ý đến bạn. Nhưng vấn đề là An Thần Vũ cũng đâu có biết đến Bùi Nhiên?

"Ngày nào mình cũng bận đến mức không thể thở nổi, làm gì có ai rảnh như cậu."

Vì cuộc sống sau này của hai người, anh trai đã liều mạng dốc sức làm việc, người làm em gái như cô sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Từ lúc khai giảng đến nay, cô không chỉ tập trung học hành, tham gia các cuộc họp nhóm và thiết kế bản thảo mà còn phải đi khắp nơi để hỏi thăm những công ty cho thuê nhà có uy tín. Ngày nào anh trai cũng đi sớm về muộn, bên cạnh không có người nấu cơm giặt giũ thì sao mà được, vậy nên hai anh em đã bắt đầu có ý định ra ngoài thuê nhà.

"Biết cậu rất vất vả. Nhìn xem đây là cái gì?"