Tháng Sáu, Phương Tri Mặc dẫn theo cô em gái mình yêu thương nhất trên đời bước lên chuyến tàu đi đến Đại học G. Không ai biết tương lai sẽ có những gì đang chờ đợi hai anh em, nhưng bọn họ có tuổi trẻ tràn đầy hy vọng, gắng sức chạy nhanh trên cuộc hành trình nơi phố thị phồn hoa chưa hề hay biết.
Khuôn viên trường được xây dựng hoành tráng hệt như một tòa pháo đài khiến hai anh em ngây ngẩn một hồi thật lâu thật lâu, ngoài cổng có đủ các hãng xe hơi nổi tiếng, đây căn bản là một triển lãm xe có quy mô cực lớn.
Rất nhiều nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy bước vào ngôi trường hoa lệ nổi tiếng khắp trong và ngoài nước dưới sự giúp đỡ của bố mẹ và người giúp việc, mong muốn làm thế nào để có thể tiêu sái vượt qua những năm tháng thanh xuân lãng mạn.
.....
Chớp mắt đã khai giảng được một tháng, sau khi xử lý xong mấy công chuyện khai giảng rườm rà thì Bùi Nhiên mới dần làm quen với môi trường xung quanh Đại học G, chuyên ngành của cô là thiết kế quảng cáo, việc học tập hàng ngày không quá bận rộn nên có phần rảnh rỗi hơn anh trai.
Bố dượng từ chối chi trả bất cứ chi phí sinh hoạt nào cho hai anh em với lý do anh trai đã giành được khoản học bổng trị giá hai vạn. Anh trai nghe vậy cũng không hề nổi giận, ngược lại còn liên tục an ủi cô, nói: "Anh có tay có chân, chẳng lẽ lại không nuôi nổi em hay sao? Em cứ giữ lấy tấm thẻ ngân hàng này, anh đảm bảo hàng tháng sẽ có một khoản tiền được gửi vào đây."
Phương Tri Mặc không hổ là sinh viên khoa Tài Chính, đầu óc rất linh hoạt, tiếp nhận sự vật sự việc mới cực nhanh. Chưa lăn lộn bao lâu đã làm quen với đám đàn anh trong trường, sau đó cũng tìm được một công việc có thu nhập không nhỏ ở quán bar, tiếc là đặc thù công việc thường xuyên phải thức đêm, Bùi Nhiên nhìn mà đau lòng vô cùng, vậy nên chỉ cần có thời gian là cô sẽ chạy đến khu chợ ở tiểu khu để mua một ít nguyên liệu tươi ngon mang về nấu canh cho anh trai.
Cô bán hàng ở canteen rất nhiệt tình, thái độ cũng cực kỳ bao dung với một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép như Bùi Nhiên, hàng tháng bà chỉ thu một chút tiền là đã đồng ý cho phép cô sử dụng bếp than ở phòng bếp thoải mái.
Tuy ngoài miệng luôn nói muốn anh trai nuôi mình nhưng Bùi Nhiên lại không chịu nhàn rỗi, trong khoa thường xuyên có các đàn anh đàn chị lập đội nhận việc bên ngoài, một là có thể kiếm thêm chút thu nhập, hai là có thể gia tăng kinh nghiệm xã hội. Ban đầu Bùi Nhiên vừa điền đơn xin vào nhóm bèn bị trả lại ngay tại chỗ, sau đó cô kiên trì gửi thêm một tác phẩm, ba ngày sau được nhận vào.
Nghe nói tác phẩm của cô bị đánh giá là kém nhất trong nhóm, nhưng bạn gái của đội trưởng thích, vậy nên...
......
Khoa Tài Chính.
Một đám đàn ông mồ hôi đầm đìa đang rong ruổi trên sân bóng, đột nhiên A Bàn huýt sáo một cái, đám anh em xung quanh nghe cái đã hiểu ý ngay, thế là lại có gái xinh xuất hiện rồi.
Ánh mặt trời mềm mại như dòng nước màu vàng tươi bọc lấy thân thể tràn ngập hơi thở thanh xuân của Bùi Nhiên. Cô mặc áo sơmi trắng đơn giản, váy dài qua đầu gối, chân đi dép nâu, tươi mới như một làn gió mát, không được trau chuốt, cũng không bị tiêm nhiễm, một màn này khiến cho không ít đàn chị tốn công trang điểm tỉ mỉ rơi vào ảm đạm.