Người Sống Chớ Gần

Chương 4: Thanh âm quái dị lúc nửa đêm

Nhưng mà, lúc này người trong Mộc phủ đều đã ngủ say, chỉ có Lý Khiếm Thật là vân còn chưa ngủ.

Nàng nửa ngồi ở trên giường, nghe tiếng gõ mõ thông báo canh giờ ngoài cửa xuyên thấu qua vách tường truyền đến bên tai, hai mắt vẫn còn mở lớn sáng ngời có thần.

Lý Khiếm Thật thỉnh thoảng lại thở dài.

Nàng có một tập tính đó là sẽ lạ giường, mỗi lần tới nơii xa lạ, một đêm đầu, nàng luôn phải ở trên giường ngồi một hồi lâu, mãi cho đến khi thân thể dần dần tê dại buồn ngủ, nàng cuối cùng mới đi vào giấc ngủ.

Hai chân Lý Khiếm Thật ngồi xếp bằng với nhau, duy trì dáng ngồi ban đầu thật lâu, nàng rốt cuộc mới cảm giác được mí mắt đã bắt đầu nặng nề muốn sụp xuống.

Bởi vì quản gia Mộc phủ vẫn luôn ở cường điệu trong phủ gần đây có rất nhiều việc lạ, đặc biệt là chuyện sau khi đi vào giấc ngủ vẫn luôn cảm giác có người ở sau lưng hoặc là hai bên sườn lỗ tai thổi khí lạnh, cho nên vào lúc ban ngày vì thể hiện sự tài cao mật lớn của mình, nàng còn hỏi quản gia vị trí phòng mà mấy ngày này hay có cảm giác không thích hợp nhất, nơi nàng nghỉ ngơi liền chọn ở sát vách căn phòng kia.

Tuy rằng như thế, nhưng Lý Khiếm Thật ở trên giường ngồi đến nửa đêm, cho tới bây giờ vẫn còn chưa nhìn thấy đồ vật dơ bẩn không nên xuất hiện gì.

Lý Khiếm Thật che miệng ngáp, nàng buồn ngủ đến mức nước mắt chảy chảy ròng, nàng lại thay đổi một tư thế khác. Vào lúc phu canh lại gõ mõ thông báo canh giờ tiếp theo, nàng liền trực tiếp nằm yên ở trên giường, hai chân mở rộng, đầu lệch nghiêng mà gối lên trên gối đầu mềm mại, tùy tay kéo chăn cũng thơm tho sạch sẽ ở bên cạnh sang, lấy dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ thoải mái chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, ngay vào lúc này, Lý Khiếm Thật đột nhiên lại nghe được một thanh âm kỳ quái.

Thanh âm kia tựa như từ ngoài cửa truyền đến.

Cái này sân này của nàng, trước cửa có một cái đình viện cực kỳ trống trải, cửa lớn màu son đỏ của đình viện bởi vì Lý Khiếm Thật tham mát mẻ nên trước khi bò lên trên giường nàng cũng không có đóng lại. Ban đêm, gió lùa xuyên qua cửa lớn màu son đỏ thẳng tắp thổi vào phía phòng nàng đang ở, đôi khi cũng sẽ có cơn gió ghé qua đáng vào trên cửa của căn phòng nàng đang ở.

Lý Khiếm Thật tưởng là vì nguyên nhân này, nên cũng không có cẩn thận nghe.

Nhưng mà, lúc nàng thả lỏng thân thể, mắt nhắm lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, thì thanh âm kia lại đột nhiên vang lên.

Lý Khiếm Thật bị ồn ào này làm phiền, nâng tay lên, dùng lòng bàn tay gắt gao che lỗ tai lại, nhưng thanh âm kia lại như có lực cực kỳ xuyên thấu, làm Lý Khiếm Thật vẫn nghe được như cũ, hơn nữa thanh âm kia chói tai dị thường, thật sự rất ồn ào. Nàng lại dùng tay kéo chăn qua, đem khuôn mặt thanh tú giấu trong ổ chăn, dùng tay che một bên lỗ tai lại, một sườn lỗ tai khác thì kề sát gối đầu.

Nhưng mà, thanh âm kia vẫn không vơi không giảm đi một chút nào, toàn bộ vào đều truyền vào trong tai nàng.

Lý Khiếm Thật ngưng thần nghe qua, cẩn thận mà phân biệt thanh âm này.

Thanh âm này không phải là tiếng gió thổi đập vào trên ván cửa phát ra tiếng vang, mà giống như thanh âm cửa sổ không được chốt kỹ khi phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”. Hơn nữa thanh âm kia còn không phải từ cửa trước truyền đến, cái nơi truyền là……