Kế Hoạch Hôn Nhân

Chương 36: Ngoại truyện 1

Mọi chuyện vốn dĩ đã đang tốt đẹp chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ. Vào cái giờ khắc chứng kiến anh bị người ta áp giải đi cũng là lúc tôi cảm thấy cả bầu trời trong xanh như sụp đổ dưới chân mình, thay vào đó là một màn đêm lạnh lẽo tới đáng sợ. Tất cả những gì đẹp đẽ, tất cả mọi hy vọng đều hoàn toàn biến mất. Cũng giống như hạnh phúc vừa nhen nhóm cũng tựa hồ tan biến sau một giấc mộng đẹp. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đầu mình đau như sắp vỡ tung ra, bàn tay vô thức siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay đâm sâu xuống lòng bàn tay, hy vọng như vậy có thể khiến bản thân tôi bị đau mà tỉnh lại, thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Nhưng đáng tiếc…mọi chuyện vừa xảy ra đã không cách nào vãn hồi được nữa rồi, bây giờ tôi chỉ còn cách chấp nhận hiện thực tàn khốc mà kiên cường đối mặt.

Trong lúc tôi còn đang tha thẩn suy nghĩ thì một giọng nói trầm thấp vang lên:

– Cô Linh, cô uống ly cafe này cho tỉnh táo.

Tôi ngước mắt lên nhìn người đàn ông, anh ta là Nam, là nhân viên theo Hoàng từ đã lâu. Tôi chưa gặp Nam bao giờ nhưng có vẻ như anh ta và Hoàng có mối quan hệ sếp và nhân viên rất thân thiết. Sau khi từ hiện trường vụ án trở về, Nam lái xe đưa tôi về thẳng nhà mình. Trên đường về Nam cũng có nói cho tôi biết quá trình anh ta cùng Hoàng tìm kiếm tôi, cho đến lúc tìm thấy. Tôi thở dài gật đầu:

– Cảm ơn anh.

Tôi nhận lấy ly cafe từ tay anh ta, nhấp một ngụm nhỏ, cả miệng tôi đều là vị chua chát, cuối cùng lại mệt mỏi đặt ly cafe xuống bàn. Tôi hỏi Nam:

– Sau bao nhiêu giờ thì chúng ta có thể bảo lãnh anh ấy ra ngoài?

– Tôi đã liên hệ với luật sư riêng của sếp Hoàng, khoảng 2 giờ đồng hồ nữa ông ấy sẽ có mặt ở đây. Vị luật sư này rất nổi tiếng và được sếp Hoàng rất tín nhiệm. Tôi cũng vừa nhận được thông báo chủ tịch cũng đã biết chuyện và cũng đã thuê riêng luật sư cho sếp Hoàng. Nhưng chúng ta sẽ làm việc riêng với luật sư của sếp Hoàng, còn luật sư bên chủ tịch là khác. Càng đông người càng tốt.

– Vị luật sư đó hiện tại đang ở đâu mà 2 giờ đồng hồ sau mới đến được vậy anh?

– Ông ấy đang đi tìm hiểu một số chuyện. Lát nữa ông ấy hỏi gì cô cứ trả lời hết ra nhé.

– Tôi biết rồi.

– Mà anh Nam này…anh có biết gì về gia đình Phương không?

– Tôi cũng không biết rõ nhưng tôi nghe nói gia đình cô ấy cũng không phải dạng vừa. Mẹ làm tổng giám đốc một công ty thời trang nhưng bố và anh em chú bác nhiều người làm trong giới chính trị.

Khi Nam nói những lời này, tôi thấy sắc mặt anh ta tỏ rõ vẻ lo lắng, tôi biết những câu nói bảo tôi yên tâm cũng chỉ là để động viên tôi thôi, vì gia thế nhà Phương cũng không hề đơn giản gì. Tôi run run bảo:

– Nếu như không có cách nào khác thì tôi sẽ ra nhận tội.

– Cô đừng nghĩ vậy, tôi tin sếp Hoàng chắc chắn đã có tính toán của mình rồi. Giờ phút này cô càng phải bình tĩnh và tỉnh táo. Ít nhất là vì bé Hiếu nữa.

Nói đến Hiếu tôi mới nhớ, vì quá lo sợ và hoảng hốt mà tôi đã quên không hỏi xem giờ này con trai mình đang ở đâu:

– À đúng rồi, anh có biết Hoàng gửi bé Hiếu ở đâu không?

– Về phần bé Hiếu cô cứ yên tâm, đã được cô Vy thư ký của sếp chăm sóc rồi. Cô biết cô Vy chứ?

– Tôi biết.

Tôi vừa dứt lời thì điện thoại Nam đổ chuông, anh ta đứng dậy ra chỗ khác nghe điện thoại. Sau đó thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, mỗi giây mỗi phút tôi cảm tưởng như sắp hết cả cuộc đời. Cứ nghĩ đến cảnh hai tay anh bị còng lại, giờ này đang ngồi trong tù giam mà trái tim tôi như có ngàn vạn lưỡi dao cứa vào. Lẽ ra tất thảy những bi kịch đó là tôi phải chịu đựng, vậy mà anh thật ngốc, anh không bận tâm đến danh tiếng cả một đời xây dựng, anh không bận tâm đến hình ảnh cao ngạo thường ngày, anh không bận tâm đến chuyện mang danh kẻ g.i.ế.t người, thậm chí anh không bận tâm đến cổ phiếu công ty…điều anh chỉ bận tâm là cô gái của anh…là tôi! Vai tôi run lên, giọt nước mắt lại lăn dài trên hai má, bên ngoài bầu trời vẫn trong xanh cao vời vợi nhưng trong lòng tôi là một màn đêm lạnh lẽo. Không có anh, trời trong xanh đến mấy cũng hoá âm u!

Cánh cửa phòng khách mở ra, Nam từ bên ngoài dẫn vào một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, chắc chỉ hơn Hoàng vài tuổi. Tôi nhận ra người đàn ông này, vì đúng như Nam nói thì anh ta rất có tiếng trong giới luật. Tuy còn trẻ tuổi so với những vị luật sư lâu năm nhưng cũng không ít vụ anh ta chiến thắng cả họ, và cũng đã được lên báo rất nhiều. Tôi chủ động đứng dậy chào anh ta, Nam hỏi:

– Cô Linh cũng biết luật sư Dương à?

– Dạ vài lần tôi có đọc báo viết về anh ấy nên biết ạ.

Luật sư Dương cười nhẹ gật đầu:

– Vinh dự cho tôi quá rồi. Vậy chúng ta bắt đầu công việc nhỉ?

– Dạ vâng.

Tôi ngồi đối diện luật sư Dương và Nam, tôi hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối kể chi tiết tỉ mỉ cho hai người nghe. Đến đoạn tôi đâm trúng cô ta, cổ họng tôi bất giác nghẹn cứng lại vì sợ hãi. Nhưng sau đó tôi vẫn phải cố trấn an mình để kể tiếp, vào lúc này, ngoại trừ tỉnh táo ra thì tôi không còn cách nào khác.

Luật sư Dương sau khi nghe tôi kể xong liền hỏi:

– Vậy là nhát dao đó là cô tự vệ?

– Vâng anh.

– Cô có nhớ rõ mình đâm vào bộ phận nào cơ thể nạn nhân không? Và đâm mấy nhát?

Tất nhiên là tôi phải nhớ rõ rồi, tôi dõng dạc đáp:

– Vì nhát dao đó là do lúc chúng tôi giằng co qua lại nên vô tình đâm trúng. Bởi vậy tôi chỉ vô tình đâm một nhát vào bụng cô ấy. Tôi nhớ rất rõ.

Luật sư Dương nghe tôi nói vậy, hàng lông mày bất giác nhíu lại, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ rồi mới lên tiếng hỏi lại:

– Cô chắc chắn mình đâm vào bụng nạn nhân chứ?

– Tôi chắc chắn. Mà sao vậy anh?

– Tôi nhận được báo cáo bên pháp y nói rằng nạn nhân tử vong là do vết dao chí mạng đâm thẳng vào tim. Còn vết dao ở bụng rất nông nên không ảnh hưởng gì nhiều. Nếu theo như cô nói là mình chỉ đâm 1 nhát dao, vậy sao trên người nạn nhân lại có 2 nhát dao.

Tôi nghe đến đây chân tay cũng bủn rủn cả ra, tuy là giờ phút ấy tôi rất hoảng loạn và sợ hãi nhưng tôi chắc chắn mình chỉ vô tình đâm cô ấy có một nhát dao vào bụng. Và ngay sau đó tôi vì hoảng quá mà cũng đã ngất đi. Nếu theo như lời luật sư Dương nói thì chẳng lẽ đã có người thứ 3 xuất hiện? Tôi chậm rãi đáp:

– Liệu có người thứ 3 không? Vì sau khi tôi đâm phải cô ấy một nhát vào bụng, tôi thấy máu chảy nhiều với tâm lý lần đầu tiên đâm trúng người khác nên tôi đã ngất ngay sau đó. Tôi chắc chắn và đảm bảo mình không thể nào đâm cô ấy 2 nhát dao được.

Lúc này Nam cũng lên tiếng nói thêm:

– Đúng, lúc tôi và sếp Hoàng đến hiện trường thì đã thấy cô Linh ngất lịm dưới đất. Còn cô Phương nằm bất động bên vũng máu. Bởi vậy sếp Hoàng đã dặn tôi đi ra cửa sau, đề phòng cảnh sát tới thì phải đưa cô Linh rời khỏi đây. Kỳ lạ một điều nữa là trong quá trình tìm kiếm cô Linh chúng tôi không hề báo cảnh sát nhưng ngay sau đó cảnh sát đã ập tới. Chứng tỏ đã có người báo cảnh sát trước.

Luật sư Dương nghe xong liền gật đầu:

– Theo như hai người kể thì tôi chắc chắn đã có kẻ thứ 3 xuất hiện. Và kẻ đó mới là hung thủ thật sự dẫn đến cái c.h.ế.t của nạn nhân. Trước mắt tôi sẽ đến ban điều tra hình sự xem tình hình cậu Hoàng bây giờ thế nào, sau đó đợi cảnh sát rời khỏi hiện trường thì chúng ta sẽ đến đó điều tra lại.

Tôi và Nam hoàn toàn tán thành ý kiến của luật sư Dương. Nhưng nghe tin anh đến ban điều tra hình sự xem tình hình của Hoàng là tôi cũng muốn đi theo. Thật lòng giờ phút này ngồi không ở nhà chờ đợi tin tức khiến tôi có cảm giác ngột ngạt đến khó thở. Tôi xin luật sư Dương cho mình đi cùng, nói gãy cả lưỡi thì anh ta mới đồng ý.

Lúc đến ban điều tra hình sự, nơi đang tạm giam giữ anh, luật sư Dương xin được nói chuyện với một vị chánh thanh tra nào đó. Mới đầu họ không cho tôi vào phòng vị Chánh thanh tra cùng luật sư Dương, nhưng sau đó anh ấy phải bảo tôi là trợ lý của anh thì mới được đi cùng. Khi chúng tôi bước vào phòng làm việc của vị Chánh thanh tra kia cũng là lúc ông ta vừa trả lời điện thoại xong. Ông ta chắc nhận ra luật sư Dương nên khẽ ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống ghế. Xong ông ta bảo:

– Tôi biết là luật sư Dương sẽ tới đây vì cậu Hoàng. Vừa nãy luật sư Minh đã đến đây gặp tôi. Nhưng rất tiếc vẫn còn chưa tới 24 giờ đồng hồ, cậu Hoàng đang phối hợp với phía cảnh sát để lấy khẩu cung nên cậu không thể gặp cậu ấy được.

Luật sư Dương nghe vậy khẽ cười, bình thản đáp:

– Sếp Tần, tôi tưởng sếp biết trước khi luật sư của cậu Hoàng đến, cậu ấy có quyền không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào.

– Đúng vậy, nên cậu ta đã giữ im lặng trong suốt thời gian thẩm vấn. Điều này càng làm cản trở quá trình điều tra.

– Thưa sếp, tôi muốn bảo lãnh thân chủ của tôi – Trịnh Minh Hoàng.

Vị chánh thanh tra kia nhìn chúng tôi, vẻ mặt của ông cho thấy ông là người khá nghiêm túc và cẩn trọng. Nhưng khi ông ta nở nụ cười thì mang đậm vẻ khinh thị không chút giấu diếm:

– Tôi vừa nhận được điện thoại của cấp trên chỉ đạo xuống. Vì tính chất nghiêm trọng của vụ án nên trong 24 giờ tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cậu được. Mong cậu thông cảm và hiểu cho tôi. Cậu Hoàng là người có tiếng trong giới doanh nhân, nhưng nạn nhân cũng không phải là người có thân phận bình thường.

– Sếp Tần, bất luận thế nào tôi cũng phải được gặp thân chủ của tôi. Hiện tại thân chủ của tôi đang bị giam giữ với danh nghĩa là nghi phạm. Khi toà còn chưa tuyên án thì thân chủ của tôi vẫn là người vô tội. Tôi yêu cầu các vị đảm bảo quyền lợi của người vô tội.

– Luật sư Dương, tôi cũng đã nói rất rõ với cậu là tôi đã được lệnh của cấp trên chỉ đạo xuống, tôi chỉ làm đúng lệnh thôi. Nếu cậu cứ cố tình không hiểu, tôi sẽ có thể tố cáo cậu tội gây cản trở người thi hành công vụ. Cậu sẽ được gặp thân chủ của mình sau 24 giờ đồng hồ.

– Được, cảm ơn sếp, tôi sẽ chờ đủ 24 giờ.

Nói xong tôi và luật sư Dương cúi đầu chào xin phép ra về. Sau khi gặp vị chánh thanh tra kia tôi biết rõ mọi chuyện không còn đơn giản nữa, thái độ và lời nói của ông ta cho thấy rõ ràng là làm khó chúng tôi, chắc chắn đã có người bên phía nhà Phương tác động vào. Có lẽ luật sư Dương cũng có suy nghĩ giống tôi nên khi bước ra khỏi cổng anh đã bảo:

– Tôi có một người bạn làm trong này, tôi sẽ nhờ người bạn ấy xem giúp tình hình của cậu Hoàng. Cô cũng yên tâm đi, phía bố cậu Hoàng nhất định sẽ không để con trai mình chịu khổ đâu. Nhà nạn nhân kia cơ cánh cũng khá to nhưng nhà cậu Hoàng cũng đâu đơn giản. Nhà cậu ấy không chỉ có tiếng trong thương trường mà giới chính trị cũng quen biết rất rộng. Điều quan trọng bây giờ là cô không phải là hung thủ dẫn đến cái chết của nạn nhân nên cô không phải sợ hãi, bình tĩnh cùng tôi điều tra mọi chuyện.

– Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Mà bây giờ chúng ta đến hiện trường được chưa?

– Chưa. Sáng mai chúng ta sẽ đi. Bây giờ cô về nhà nghỉ ngơi sớm lấy lại tinh thần cho tỉnh táo.

– Vâng, cảm ơn anh. Mà cho tôi xin số điện thoại của anh, có gì chúng ta tiện liên lạc.

– À ừ đúng rồi. Số điện thoại tôi 0974656xx

– Tôi nháy máy sang cho anh rồi đấy. Anh lưu lại số tôi nhé.

– Ok.

Tôi bắt xe từ ban điều tra hình sự về thẳng nhà. Toàn thân tôi lúc này đã như bị ai rút cạn sức, không còn chút sức lực nào đành ngồi dựa ghế sofa. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, căn nhà vắng lặng im lìm đến đáng sợ. Mới hôm trước thôi, ở phòng khách này vẫn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc của cả gia đình ba người chúng tôi. Ở căn bếp kia, vẫn là khung cảnh anh nấu cơm, tôi đứng phụ, bé Hiếu lăng xăng chạy quanh. Vậy mà giờ, mọi thứ bỗng trở lên trống rỗng, chỉ còn sót lại sự cô đơn, tĩnh mịch cùng tuyệt vọng. Tôi cứ cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ở khoé mi, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể kìm nén nổi mà ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ. Tôi không biết mình đã ngồi khóc bao nhiêu lâu, cho đến khi giọng mẹ tôi vang lên:

– Linh, tối rồi sao con còn ngồi đó, điện thì không bật lên. Còn Hiếu đâu, chắc đi chơi với bố nó rồi hả?

Chuyện mà Hoàng bị tạm giam đã được bố anh phong tỏa tin tức không lên báo đài nên chắc mẹ tôi chưa biết chuyện. Tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt nhưng vẫn không giấu được mẹ tôi. Mẹ hỏi tiếp:

– Con sao thế? Sao lại khóc đấy à?

Tôi sợ mẹ lo lắng nên nói dối một lý do:

– Tại con vừa mải đọc một bộ truyện ngôn tình ngược, con thấy thương nam nữ chính quá nên khóc đó mà.

Mẹ tôi biết tôi là người sống cảm xúc, cũng hay bị rơi nước mắt bởi những bộ phim ngược nên chắc có lẽ bà cũng tin lý do này. Bà bảo:

– Trời ạ, vậy mà mẹ tưởng có chuyện gì. Làm mẹ trẻ con rồi vẫn như con nít đấy, vẫn còn đọc truyện rồi khóc.

Tôi gượng gạo nở nụ cười:

– Đam mê mà mẹ. Mà sao hôm nay mẹ lại về giờ này?

– Mẹ về lấy ít đồ.

Lúc này tôi mới nhớ ra cuộc gọi từ bệnh viện mà trước khi tôi bị Phương bắt cóc. Tôi hỏi mẹ:

– À bố tỉnh rồi hả mẹ?

– Không, bác sĩ chỉ bảo bố con có tiến triển tốt thôi chứ đã thấy tỉnh lại đâu. Mẹ cũng sốt hết cả ruột, không biết bao giờ ông ấy mới tỉnh lại.

Quái lạ, rõ ràng bệnh viện đã gọi điện đến cho tôi nói bố tôi đã tỉnh lại. Lẽ nào tất cả là do Phương sắp xếp để dụ tôi ra ngoài rồi bắt cóc tôi. Nếu như vậy thì chắc cô ta lúc ấy cũng phải theo dõi kỹ lắm mới chọn đúng hôm Hoàng không có nhà. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy lòng dạ con người thật đáng sợ…vì một chữ “yêu” có thể bất chấp tất cả. Chỉ đáng tiếc cô ta cũng bạc mệnh, và rốt cục kẻ nào hận cô ta thấu xương tuỷ mới cho cô ta một nhát dao chí mạng như thế?

Mẹ tôi sau khi về nhà lấy đồ xong cũng đi vào viện luôn, căn nhà lúc này lại chỉ còn mình tôi. Nam có cho tôi số điện thoại của Vy, cô ấy nói trong thời gian này thì 8 giờ tối cô ấy sẽ mang Hiếu qua nhà với tôi, rồi 7 giờ sáng hôm sau cô ấy sẽ đón thằng bé. Tôi mệt mỏi đi vào căn bếp, cổ họng khô không khốc không muốn ăn thứ gì nhưng vì nghĩ đến thời gian tới mình cần sức khỏe để chiến đấu nên lại nấu qua loa vài món. Từng miếng cơm khi trôi xuống cổ họng tôi lại mắc cứng ở đó như những viên đá nhọn đâm sâu vào cuống họng khiến tôi càng ăn càng đau đớn. Nước mắt lần nữa chan cơm! Khi tôi rửa bát xong thì bên ngoài có tiếng xe máy, đèn xe rọi sáng bừng góc sân. Giọng của Hiếu vang lên:

– Mẹ Linh ơi, con về rồi.

Vy đưa Hiếu về nhà với tôi, cô ấy ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi mới ra về. Vì có bé Hiếu ở đây nên chúng tôi không nói gì đến vụ việc kia, chỉ nói về sở thích ăn uống của Hiếu, Vy khen thằng bé ngoan ăn ngoan chơi lắm, làm tôi cũng yên tâm hẳn. Tối đó khi hai mẹ con lên giường ngủ, Hiếu liên miệng hỏi bố đâu, sao hôm nay bố không tới…Những câu hỏi ngây thơ và mong ngóng bố của con như một cây kim sắc nhọn xiên thẳng vào trái tim tôi, đau tới mức tưởng chừng không cầm nổi máu. Tôi nghẹn ngào nói:

– Bố đi công tác vài hôm con trai ạ. Chuyến đi Đà Lạt nhà mình vì thế cũng phải hoãn lại. Mấy ngày này mẹ cũng bận nhiều việc quan trọng, con chịu khó ở nhà cô Vy bạn bố vài bữa nhé. Hiếu của mẹ chắc chắn sẽ rất ngoan đúng không?

– Dạ vâng ạ. Ở nhà cô Vy có chú mèo misa đáng yêu lắm mẹ.

– Ừ, Hiếu thích nuôi mèo không?

– Con có ạ.

– Vậy hôm nào mẹ sẽ mua tặng con một chú mèo đáng yêu như chú mèo misa giống nhà cô Vy nhé. Còn giờ con ngủ ngoan nhá.

– Dạ vâng mẹ. Chúc mẹ ngủ ngon.

Sau khi con ngủ say rồi mà tôi nằm mãi cũng chẳng thể nào ngủ nổi. Tôi nằm ôm lấy con, hai hàng nước mắt chảy dài xuống gối, từng giọt từng giọt rớt rơi ướt đẫm. Đêm nay ở trong đó không biết anh như thế nào? Có ngủ được không? Nghĩ tới thôi tim tôi đã như có ai đó bóp nát quặn lên đau đớn. 24 giờ…24 giờ nghe thật lâu và xa xôi quá. Ngoài bầu trời tối mù mịt không chút ánh sao, chỉ ước chớp mắt một cái là đến sáng mai. Tôi nằm đó, vừa khóc vừa suy nghĩ đủ điều, nghĩ cách để chứng minh được tôi không phải là kẻ đâm nhát dao chí mạng kia, nghĩ cách để hàm oan cho anh và cho chính cả bản thân mình. Cuối cùng phải mãi đến khi nửa đêm tôi mới thϊếp vào giấc ngủ. Nhưng không bao lâu, cảnh tượng đẫm máu kia lại hiện về khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Cuối cùng tôi không chịu được nữa ngồi dậy đi pha một cốc cafe uống cho tỉnh táo. Đến khi trời sáng hẳn, tôi vừa mở cánh cửa chính ngôi nhà, đập vào mắt tôi là một vũng sơn màu đỏ lênh láng tựa như một vũng máu lớn. Ở đó còn có một tờ giấy trắng, trên trang giấy hiện lên dòng chữ đỏ “ KẺ G.I.Ế.T NGƯỜI – ĐỀN TỘI ĐI”