Kha Nguyệt nói xong, cô và Vĩ Kỳ cùng rơi vào trầm tư. Cả hai đều biết, con đường trước mắt không dễ đi. Sau khoảng nửa chén trà bỗng có một cái gì đó đậu lên vai cô. Quay ra nhìn thì hóa ra đó là con vẹt mà Vương Tử Đằng đợt trước đưa cho cô. Cô nhìn nó cười cười nói: "Tiểu Cầu, có thư mang đến cho ta sao?" Rồi cô gỡ mảnh giấy được buộc ở chân nó ra. Con vẹt này rất thông minh, cũng rất quấn người. Nó thích đứng trên vai cô rồi cọ cọ cái đầu nhỏ của nó vào má cô. Nhìn nó như một quả cầu nhỏ vậy, mũm mĩm, đáng yêu nên cô liền gọi nó Tiểu Cầu.
Tiểu Cầu thấy cô nói chuyện với nó, liền kêu vài tiếng rồi lại lấy cái đầu nhỏ của nó cọ vào má cô. Như muốn nói nó rất nhớ cô vậy. Kha Nguyệt cười nhẹ ra tiếng rồi lấy một chút đồ ăn để xuống dưới bàn, đặt Tiểu Cầu lên đó: "Phần thưởng của ngươi!" Tiểu Cầu thấy vậy thì mừng rỡ cúi xuống ăn đồ ăn Kha Nguyệt cho nó, còn cô thì mở tờ giấy ra đọc.
Vĩ Kỳ đứng một bên mà lạnh toát sống lưng, vừa rồi tiểu thư chơi đùa với Tiểu Cầu vẫn rất tốt mà. Sao vừa đọc tờ giấy kia xong cả người tiểu thư liền tỏa ra hơi thở chết chóc. Khẽ rùng mình một cái trong lòng Vĩ Kỳ thầm kêu *Không ổn, không lẽ ở Ám Nguyệt điện xảy ra chuyện?*
Đúng như Vĩ Kỳ dự đoán, thật sự xảy ra chuyện. Dược điếm do Ám Nguyệt điện quản lý dạo gần đây có người tới phá phách, khiến thu nhập ngày càng kém. Mà các dược điếm bên Khôi Điện lại hạ giá khiến cho người dân ùn ùn vào Khôi Điện mua đan dược.
Đọc xong, cô đưa tờ giấy cho Vĩ Kỳ. Vĩ Kỳ nhận tờ giấy, đọc nội dung bên trong thì cũng nhíu mày. Chuyện phá phách này tám phần là do người của Khôi Điện bày ra. Đọc rồi, Vĩ Kỳ liền đốt tờ giấy đi, đây là phủ thừa tướng, hắn và tiểu thư cẩn thận vẫn hơn.
"Tiểu thư, chuyện này khả năng lớn là do Khôi Điện gây ra." Vĩ Kỳ nói.
"Ta cũng nghĩ vậy, chắc là hận ta vụ làm cho con gái ông ta không thể có khả năng hoài thai đây mà, cộng với lễ vật mà Vương Điện chủ đưa chắc muốn tìm cớ hả giận." Kha Nguyệt âm trầm nói. Lễ vật mà cô đưa Hàn Nghiên mang tới hôn sự của nữ nhi Trương Văn Long có chứa một loại phấn. Mà loại phấn đó khiến cho người ngửi không thể hoài thai. Không phải cô ác, nhưng cô có điều tra nàng ta. Biết nàng ta luôn ỷ mình là con gái bảo bối của Trương Văn Long, gây chuyện thị phi, dùng cách thức tương tự cô làm cho những cô nương nàng ta ghét đều không có khả năng hoài thai. Cô chỉ là dùng lại chính thủ đoạn của nàng ta mà thôi. Và bột phấn của cô cũng cao hơn của nàng ta một bậc nữa. Nàng ta là mời các cô nương đến dự tiệc, sau đó trộn một lượng lớn Hạc Đỉnh Hồng vào đồ ăn. Đó là thứ kịch độc cho nữ tử, chỉ một chút nhỏ đã có khả năng không thể hoài thai, đây nàng ta còn cho một lượng lớn vào đồ ăn của các cô nương đó. Lúc Kha Nguyệt biết được chuyện này liền nghĩ cách cho cô ta nếm thử mùi vị bột phấn của cô.
Kha Nguyệt trầm ngâm một chút rồi trên môi anh đào nở một nụ cười phúc hắc. Viết gì đó vào tờ giấy, buộc mảnh giấy vào chân Tiểu Cầu rồi thả nó bay đi. Nhìn nội dung tiểu thư viết trong tờ giấy khóe môi Vĩ Kỳ cũng nâng lên một nụ cười đầy phúc hắc. Đây có thể nói là ở với Kha Nguyệt lâu ngày liền học thói xấu của Kha Nguyệt không nhỉ.
"Tiêu thư, người cũng thật phúc hắc." Vĩ Kỳ lên tiếng trêu chọc.
"Huynh còn nói ta, lúc nãy còn cười ta. Có phải dạo này ta quá dễ dãi với mọi người rồi. Liền bị mọi người trêu trọc có đúng không?" Kha Nguyệt hậm hực nói, vờ giận dỗi Vĩ Kỳ.
Vĩ Kỳ cười cười, tiểu thư của họ với những người được nàng coi là người thân liền không tỏ ra một chút cao ngạo nào. Nhiều lúc tiểu thư còn giống như một tiểu hài tử. Nhưng như vậy cũng tốt, phù hợp với độ tuổi của tiểu thư hơn. Càng lúc họ càng thấy thương tiểu thư nhà mình. Cùng độ tuổi với người, có cô nương nào trong thế gia phải chịu cảnh bôn ba, những người đó đều sống trong nhung lụa. Còn tiểu thư, mặc dù giờ được người người quý trọng, nhưng bọn hắn biết, để đạt được danh vọng như bây giờ, tiểu thư đã phải trả giá rất nhiều. Có một lần tiểu thư muốn nâng cao tốc độ ra chiêu, liền vào rừng tìm thú hoang luyện tập. Lúc trở về, cả người tiểu thư đầy máu, vết thương suýt chút nữa là vào điểm chí mạng, khiến bọn hắn lo lắng không thôi.Vì vậy, đối với tiểu thư, bọn hắn là thập phần kính trọng. Càng thề với lòng sẽ không để ai có nửa điểm tổn thương đến tiểu thư.
"Tiểu thư chớ giận dỗi, ảnh hưởng đến sức khỏe. Hiện giờ nội lực trong người tiểu thư vẫn chưa bình ổn, nên tránh kích động." Vĩ Kỳ hùa theo nói chỉ là khóe môi vẫn nhếch nhẹ.
"Hừ, coi như huynh biết điều, ta không so đo với huynh nữa." Kha Nguyệt lườm lườm hắn.
Lúc này Tiểu Cửu liền từ sân sau chạy lại nói: "Tiểu thư, người nên chuẩn bị rồi, sắp đến giờ ăn tối."
"Được, vậy em giúp ta chuẩn bị một chút đi."Kha Nguyệt nói với Tiểu Cửu rồi đứng lên, bước vào trong. Còn âm thầm nháy mắt với Vĩ Kỳ. Vĩ Kỳ thấy cái nháy mắt này liền hiểu tiểu thư muốn nói, hắn ở lại trong viện rồi điều tra. Hôm nay tiểu thư trở lại, mọi người sẽ tập trung ở sảnh chính. Hắn điều tra cũng dễ dàng hơn.
Chuẩn bị xong cũng đã đến giờ ăn. Kha Nguyện mặc một bộ lục y, trên đầu gài thêm cây trâm khắc hình hoa lan, cũng màu lục. Tiểu Cửu thấy Kha Nguyệt như vậy thì thầm cảm thán, đúng là tiểu thư rất có khí chất của tiên tử nha. Gương mặt thanh tú, xinh đẹp, cộng với khí chất tiên tử thật khiến người ta muốn ngắm nhìn. Cô hầu này còn không biết, nếu so với gương mặt chưa dịch dung thì gương mặt hiện tại của Kha Nguyệt chỉ là hết sức bình thường mà thôi. Lúc dịch dung cô cũng có tính trước, Linh cô nói cô rất giống với mẫu thân. Cô mà dịch dung khác hoàn toàn toàn thì mọi người sẽ nghi ngờ nên cô chỉ dựa theo gương mặt ban đầu thay đổi. Tăng thêm phần trong trẻo, cùng thanh tú phù hợp với độ tuổi, cũng thay đổi một số điểm trên gương mặt, những vẫn giữ lại 6 phần giống gương mặt cũ.
Đi đến đại sảnh, cũng đã gần đủ mọi người. Kha Nguyệt đến liền hành lễ với mọi người trong nhà: "Ngoại tằng tổ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, đại bá thúc, đại bá mẫu, cữu phụ,... Con đến trễ." Kha Nguyệt hành lễ một lượt xong đã muốn phát mệt. Gì mà lắm người vậy này, may mà cô chuẩn bị trước nếu không chắc chắn sẽ không biết nên chào như thế nào. Cũng may tối nay là ngoại tổ phụ gọi mọi người ở các chi về để giới thiệu cô với họ nên hôm nay mới đông đủ vậy chứ bình thường mà như thế này chắc cô sẽ không chịu nổi mất.
"Không trễ, không trễ, con ngồi xuống đi, mà gọi ta bà cố là được rồi, không cần câu nệ." Lão phu nhân nhìn Kha Nguyệt cười nói. Bà rất ưng đứa chắt ngoại này. Kha Nguyệt nghe vậy thì "Vâng!" một tiếng rồi vào chỗ ngồi dành cho cô. Lâm Lăng thấy vậy cũng cười nói: "Đúng vậy, con cứ gọi ta là ngoại công gọi ngoại tổ mẫu con là ngoại bà là được rồi!" Kha Nguyệt nghe vậy cũng nhu thuận: "Dạ." một tiếng. Còn mọi người trong phòng thì bất ngờ, từ xưa đến nay người có thể gọi lão phu nhân là bà cố cũng chỉ có cháu của cố phu nhân là Lâm Hùng, Lâm Ngọc, Lâm Chiến, Lâm Vi giờ có thêm cả Kha Nguyệt. Chứng tỏ lão phu nhân rất yêu quý đứa cháu ngoại này.
"Đúng vậy, các cữu cữu của con còn chưa đến đủ, con không phải là đến trễ, ngồi xuống trước đi." Lúc này Lâm phu nhân mới lên tiếng. Nghe là biết, tất cả các cháu đều đã đến đông đủ, Kha Nguyệt là người đến cuối cùng. Còn cố tình chụp cho cô tội danh dám để các trưởng bối chờ.
"Cháu gái là do tìm quà tặng cho bà cố, ngoại công, ngoại bà cùng bá bá, cữu phụ nên mới đến có chút trễ, mong bà cố không trách phạt." Kha Nguyệt cười nói, trong lời nói ý là cô có hiếu, đích thân chuẩn bị quà ra mắt nên mới đến có chút trễ. Rồi cô đứng lên, tặng quà cho mọi người, đều khiến mọi người có thêm hảo cảm với cô. Thật ra vì cô chỉ là cháu ngoại, nên cô cũng không thể lung lay gì được địa vị của bọn họ, cho nên đều không ai có chủ ý gì lên người cô.
Lâm phu nhân nheo mắt nhìn Kha Nguyệt, nhưng cũng không nói gì nữa. Đợi một chút mọi người đến đủ, bắt đầu dùng bữa. Lâm Lăng cũng giới thiệu cô với mọi người, hầu như mọi người đều không có ý kiến gì. Chỉ có hai người là con ruột của Lâm phu nhân cùng con của họ có ý kiến. Chỉ là đều bị Lâm Lăng bác bỏ, đùa sao, cháu ông thì ông đón, mắc mờ gì đến bọn họ.
Ăn uống xong, Kha Nguyệt về lại biệt viện nghỉ ngơi. Mới ăn một bữa thôi mà cô thấy còn khó hơn cả chém gϊếŧ mấy con thú hoang trong rừng. Cả buổi cứ phải treo nụ cười giả dối trên môi còn phải tuân thủ quy tắc ăn uống, thật làm cô mệt chết rồi.
****************
Điện Trung Tín.
"Hoàng thượng, Nghiêm phi nương nương nhiễm phong hàn, muốn gặp hoàng thượng." Tần tổng quản mặt trắng bệch vào bẩm báo với Vương Tử Đằng. Ông biết hoàng thượng đều không thích những chuyện này, nhưng đại cung nữ bên đó đã quỳ ở chính điện nửa ngày cầu xin ông. Không còn cách nào khác ông đành phải vào bẩm báo.
"Không đợi được nữa rồi? Được, vậy trẫm thành toàn cho nàng ta." Vương Tử Đằng nhếch mép: "Đến Kim Trúc cung."
Vừa đến, hắn đã thấy có một nữ tử đứng bên ngoài, hành lễ, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: "Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng." Nữ tử này cũng rất xinh đẹp, mang vẻ đẹp hoạt sắc sinh hương. Chỉ tiếc là Vương Tử Đằng trong đầu, trong tim chỉ có mỗi hình bóng xinh đẹp tựa tiên nhiên của Kha Nguyệt, làm gì còn nhìn nổi ai khác. Hắn nhẹ gật đầu một cái rồi trực tiếp đi vào bên trong. Nghiêm phi thấy vậy thì cũng ngậm ngùi theo sau Vương Tử Đằng. Vào đến chính điện, Vương Tử Đằng ngồi xuống. Nghiêm phi tiến vào nửa ngồi nửa quỳ dưới chân Vương Tử Đằng nói: "Hoàng thượng, người cuối cùng cũng chịu đến thăm thần thϊếp rồi."
Vương Tử Đằng nhìn nữ tử đang quỳ dưới chân, miệng khẽ nhếch, một tay nâng cằm nàng ta lên, giọng điệu trầm thấp vang lên: "Nàng đang bệnh, đứng lên đi, ta dạo này hơi bận giờ mới đến thăm nàng được."
"Hoàng thượng còn nhớ đến thần thϊếp là thần thϊếp đã mãn nguyện rồi." Nghiêm phi vừa nói vừa đứng lên, phong tình trong mắt nàng ta không hề che dấu.
"Hoàng thượng hẳn chưa dùng bữa, vậy hôm nay, thần thϊếp có thể bồi hoàng thượng dùng thiện có được không?" Nghiêm phi nhỏ giọng nói.
"Ái phi nói như thế nào thì là như thế. Truyền thiện." Vương Tử Đằng nói xong thì cười nhìn Nghiêm phi nhưng ý cười không đạt đến đáy.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Ở chương trước cách xưng hô không được đúng lắm, giờ mình đã đổi lại rồi ạ. Mình xin lỗi vì sự nhầm lẫn này. Đây là truyện đầu tay của mình, có gì không hợp lý mọi người cứ góp ý, mình sẽ sửa ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình.❤❤❤