Sát Thủ Nữ Vương

Chương 40: Quay về Lâm gia (1)

Kha Nguyệt và Vĩ Kỳ đi nguyên cả đêm mới đến Hàn Châu. Không hề biết rằng vì tin tức Nguyệt Nguyệt cô nương về mà kinh thành náo loạn một trận. Các phu nhân, tiểu thư con quan lại, phú hào trong kinh thành đều ùn ùn kéo đến Lưu Ly Phường nhờ Nguyệt Nguyệt cô nương may trang phục. Chỉ tiếc là Lưu Ly Phường nói Nguyệt Nguyệt cô nương đang không khỏe trong người, liền từ chối hết những người đó.

Còn Hồng Hoang Phường, mọi người nghe nói Nguyệt Nguyệt cô nương bán ra đan dược do chính tay nàng luyện chế cũng khiến kinh thành sôi trào một trận. Các nhà có gia thế hiển hách đều đã đến để mua đan dược. Có mấy dược điếm do thương nhân buôn bán đã bắt đầu rục rịch, muốn kết hợp cùng với Nguyệt Nguyệt cô nương để bán đan dược. Nếu không một khoảng thời gian nữa, họ sẽ sập tiệm, vì khách nhân đều đổ xô đến Hồng Hoang Phường để mua đan dược. Một số thương nhân thì không muốn kết hợp mà lại bôi nhọ thanh danh của Hồng Hoang Phường cùng Lưu Ly Phường. Nhưng không hiểu sao một khi có tin nói xấu thì liền biến mất không còn dấu vết.

Kha Nguyệt nhàn nhã ở lại Lưu Châu với thân phận Hàn Kha Nguyệt. Thiệu Huy sau khi làm xong việc tiểu thư nhà mình phân phó cũng đã có mặt ở đây. Nhưng Kha Nguyệt lại không dịch dung cho Thiệu Huy, mặt khác cô cũng đang đợi Dạ Tuyết đến đây. Mọi việc đã được Kha Nguyệt sắp xếp ổn thỏa, nơi trọ cũng là của Lôi Điện.

Hai ngày sau, Dạ Tuyết đã có mặt. Bây giờ cô mới thả ra tin tức người của Ám Nguyệt điện giúp đỡ một cô gái tên Hàn Kha Nguyệt hiện đang ở khách điếm thuộc Lôi Điện quản lý tại Lưu Châu. Lúc tin tức này được truyền ra, người Lâm gia ráo rác đi tìm Kha Nguyệt. Sau khoảng hai ngày cuối cùng họ cũng tìm được Kha Nguyệt. Cô thì mấy ngày nay ở trong khách điếm luyện tập, khi nghe tin người Lâm gia ở kinh thành đến tìm cô, đáy mắt lóe lên một tia sáng rồi cô xuống lầu.

Xuống lầu, cô nhìn thấy một nam tử tuấn tú, dáng vẻ của một công tử ấm áp, khiến mấy thiếu nữ trong quán trọ này liếc nhìn hắn. Chỉ tiếc, với Kha Nguyệt cô đều không là gì. Xung quanh cô nào là các sư huynh, Thiệu Huy, Vĩ Kỳ đều là những nam tử có tướng mạo xuất chúng, nhất là tên yêu nghiệt nào đó. Hắn đang nói chuyện với Dạ Tuyết. Thấy cô xuống, thần sắc lộ ra vài phần ôn nhu. Hắn tìm vị tiểu muội muội này cũng lâu lắm rồi.

Mặc dù trong lòng Kha Nguyệt đang nghĩ kế sách nhưng ngoài mặt, cô lại bày ra dáng vẻ tao nhã, đi từng bước xuống cầu thang, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Hùng. Khác hoàn toàn với những lời đồn bên ngoài.

"Đạ tạ cô nương đã giúp đỡ!." Lâm Hùng nói với Dạ Tuyết.

"Lâm công tử không cần khách khí. Ta chỉ là đi làm việc cho tiểu thư, lại vô tình gặp Hàn cô nương, biết người Lâm gia đang tìm một người tên Hàn Kha Nguyệt nên mới đưa nàng ấy đến đây." Dạ Tuyết nói.

Lâm Hùng nhìn về phía Kha Nguyệt, đánh giá, đúng là có mấy phần tương tự a di, chỉ là hắn cần phải kiểm chứng thêm.

Kha Nguyệt thấy ánh mắt thăm dò của hắn thì cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt cô lại coi như không có gì hỏi Dạ Tuyết: "Dạ Tuyết cô nương, đây là có chuyện gì vậy?". Cô còn như vô tình để lộ chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay cho Lâm Hùng thấy. Đây là vòng ngọc mà Vô Ưu gia gia đưa cho cô nói là của mẫu thân cô, nhìn thì như một chiếc vòng ngọc bình thường nhưng thật ra ám khí của cô đều ở hết trong chiếc vòng này, lúc nguy hiểm nó có thể giúp cô rất nhiều. Tất nhiên trên đời sẽ không có cái thứ hai, vì cô nghe Vô Ưu gia gia nói vòng ngọc này chính là Lâm lão thừa tướng tặng cho mẫu thân cô lúc bà tròn 15 tuổi.

"Vị này muốn gặp Hàn cô nương." Dạ Tuyết rất ăn ý phối hợp với tiểu thư của mình.

Lâm Hùng nhìn thấy chiếc vòng trên tay Kha Nguyệt thì hai mắt sáng lên. Gia gia có nói cho hắn hồi xưa gia gia làm hai cái vòng ngọc một cái là cho cô mẫu còn một cái là cho cố phu nhân của mình. Ông còn đưa cho hắn xem chiếc vòng ngọc của cố phu nhân. Mà chiếc vòng ngọc trên tay tiểu cô nương kia lại y hệt vòng ngọc gia gia cho hắn xem.

Lầm Hùng trầm mặc một lúc, rồi lên tiếng: "Không biết mẫu thân của cô nương tên gì?"

"Ngươi là ai mà tự nhiên hỏi mẫu thân của ta, ta không nói." Giọng nói mềm mại mang theo chút bất mãn cất lên.

"Ta muốn hỏi vì muốn xác định cô nương có đúng là biểu muội của ta hay không." Lâm Hùng nói.

Kha Nguyệt trầm mặc, nhìn chằm chằm hắn. Lâm Hùng bị đôi mắt trong veo kia nhìn chằm chằm thì có chút xấu hổ, cười gượng: "Ta nói thật, nếu thật sự cô nương là biểu muội của ta, thì hôm nay ta đến chính là để đón cô nương về."

"Mẫu thân ta tên Lâm Hi Văn." Suy nghĩ một lúc, Kha Nguyệt nói.

Lâm Hùng nghe vậy thì có chút mừng rỡ, xong quay sang Dạ Tuyết: "Dạ Tuyết cô nương, tại hạ có thể nói chuyện riêng với cô nương này một chút được không?"

"Được thôi, công tử cứ tự nhiên, chúng tôi cáo lui trước." Dạ Tuyết đáp lời, rồi để Kha Nguyệt cùng Lâm Hùng lên tầng trên nói chuyện. Cô và Thiệu Huy đang núp trong bóng tối ra hiệu với nhau. Thiệu Huy thấy ám hiệu của cô thì cười cười, bắt đầu hành động bước tiếp theo.

Lên trên tầng, Lâm Hùng lên tiếng: "Vậy, cô nương có biết tên gọi ở nhà của dì ta không." Đây là một tên gọi rất đặc biệt, chỉ có gia gia và cố nãi nãi mới biết, vì họ chỉ gọi Lâm Hi Văn lúc không có ai. Gia gia có nói cho hắn, chắc chắn nếu Hàn Kha Nguyệt thật sự sẽ biết tên gọi đó. Vì từ bé, a di đã nói rằng lớn lên sẽ kể chuyện tên gọi này cho hài tử của dì nghe.

"Mẫu thân kể cho ta, hồi xưa phụ mẫu người hay gọi người Hi nhi." Kha Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Còn có, ngoại công luôn khen vết bớt hình mẫu đơn của người rất đẹp."

Lâm Hùng nghe vậy thì mừng rỡ: "Muội, muội đúng là biểu muội của ta rồi. Những chuyện đó chỉ có gia gia cùng nãi nãi mới biết.Tiểu muội, hiện giờ a di đang ở đâu?"

Kha Nguyệt thấy hắn vui mừng không phải giả, lại suy nghĩ đến lão bà kia có khả năng đang giữ mẫu thân, có nói dối chuyện này cũng không ổn nên cô quyết định nói ra: "Muội không biết, mấy năm nay muội không gặp người. Lần này đến đây cũng là vì tìm mẫu thân nên mới cố ý để mọi người biết Hàn Kha Nguyệt nữ nhi của đích nữ phủ thừa tướng đã trở về, mong muốn nếu mẫu thân có đến Đông Nhạc quốc nghe được tin này sẽ đến gặp muội. Nhưng từng đấy thời gian vẫn không thấy mẫu thân, muội đang định đi nơi khác thì gặp được Dạ Tuyệt cô nương trong lúc bị mấy tên cướp vây quanh, rồi cô nương ấy cứu muội, đưa muội về đây."

"Vậy còn phụ thân muội đâu, thúc ấy không đi với muội sao?" Lâm Hùng hỏi, đáng lẽ như vậy thúc phải đi với tiểu muội chứ.

"Từ bé muội đã sống với mẹ, chưa từng được gặp phụ thân, cũng không biết phụ thân muội là ai. Chỉ biết rằng người vẫn còn sống." Kha Nguyệt bịa chuyện, cô cũng không chắc chắc tiểu Kha Nguyệt đã gặp được phụ thân chưa. Chỉ là trí nhớ của thân thể này một chút cô cũng không có, chỉ có thể nói bừa như vậy.

Lâm Hùng nghe vậy thì thở dài một tiếng. Số mệnh của tiểu muội muội cũng thật khổ: "Gia gia biết muội đang ở đây, lúc nào cũng lo lắng cho muội, vậy muội theo ta về thăm gia gia được không!"

Kha Nguyệt làm bộ nghĩ ngợi một chút, rốt cuộc cũng đồng ý. Nhận được lời đồng ý của Kha Nguyệt, tảng đá trong lòng Lâm Hùng như được buông xuống. Hắn sợ tiểu muội này vì nghĩ Lâm gia vứt bỏ a di, mà không chịu quay lại Lâm gia. Cũng may, tiểu muội là người biết điều, nếu không sợ rằng gia gia cũng sẽ rất buồn.

Hai người nói chuyện một lúc bắt đầu sửa soạn, hôm sau về lại kinh thành. Lúc tối, Dạ Tuyết vào phòng Kha Nguyệt: "Tiểu thư, vậy muội tiếp theo về Lưu Ly Phường hay theo người?"

"Trước hết, ngày mai, sau khi ta rời khỏi đây muội về Lưu Ly Phường, sau đó ta sẽ tìm cách đưa muội và Linh Tiên vào phủ." Kha Nguyệt nói.

"Dạ, mà muội có một chuyện muốn hỏi tiểu thư!" Dạ Tuyết nói.

"Muội hỏi đi." Kha Nguyệt ngước mắt lên nhìn Dạ Tuyết chờ cô ấy nói.

"Vì sao tiểu thư không làm theo như lời đồn, giả ngốc, vậy lão bà kia cũng sẽ bớt nghi ngờ người, kế hoạch sẽ càng thuận lợi." Dạ Tuyết tò mò, nếu tiểu thư giả ngốc, lão bà đó sẽ lơ là tiểu thư, cơ hội tìm được mẫu thân của người cũng lớn hơn.

"Ta đã nghĩ qua nhưng cảm thấy không ổn." Kha Nguyệt lắc đầu nói.

"Thứ nhất, thế lực đằng sau bà ta tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài là đích nữ của Lại bộ thượng thư. Vì ta đã cho điều tra, bà ta còn là người của một môn phái nào đó, nhưng là môn phái nào thì không tra được. Vậy có khả năng môn phái còn lớn mạnh hơn Lôi Điện. Thứ hai, nếu đã như vậy, chuyện ta không hề ngốc không phải với bà ta sẽ dễ dàng tra được sao, với thế lực sau lưng của bà ta, ta nghĩ tra chuyện này không khó, còn có thể bắt được mẫu thân của ta sau bao nhiêu năm, thật không đơn giản. Mà kể cả bà ta không điều tra chuyện giả ngốc của ta, đến phủ thừa tướng chắc chắn sẽ thử ta một phen. Một lần có thể bà ta không nhận ra ta giả ngốc, nhưng hai ba lần, chắc chắn bà ta sẽ nghi ngờ ta, nghi ngờ mục đích ta quay lại Lâm gia. Cho nên nếu ta bình thường như bao nữ tử khác xuất hiện trước mặt bà ta, đây mới chính là giảm bớt sự nghi ngờ của bà ta đối với ta." Kha Nguyệt nói, đáy mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo.

Sau khi gặp Linh cô và Vô Ưu gia gia, thì cô chắc chắn rằng tin đồn thông minh của Hàn Kha Nguyệt chỉ dừng lại ở lúc 6 tuổi chỉ là tin đồn nhảm. Còn có chuyện Linh cô hiểu nhầm cô đã chết lại càng khiến cô khẳng định tiểu Kha Nguyệt kia thật sự không có ngốc. Độc Cô gia là một gia tộc lớn, nếu tiểu Kha Nguyệt thoát được khỏi tay bọn họ, mà để họ nghĩ rằng nàng ấy đã chết thì không thể là một người ngốc được. Vậy nên cô mới cược một lần, cược rằng tiểu Kha Nguyệt thật sự không có ngốc như lời đồn.

Dạ Tuyết nghe xong thì đã hiểu. Không ngờ tiểu thư lại tính xa như vậy, cô đúng là ngốc mà.

"Đúng rồi, muội truyền lời đến Thiệu Huy cho ta. Nói huynh ấy trong thời gian này, chiêu mộ người tài, nhập vào dưới trướng của Ám Nguyệt điện cho ta. Còn có, muội gửi thư cho Chấn Đình huynh, nhờ huynh ấy tìm một người tên Hạ Lan Nhược, tìm được thì ta sẽ nói chuyện với cô ấy. Còn có, nhờ huynh ấy tìm hiểu cho ta, dạo này ở các trường đấu giá, có đấu thầu mảnh đất nào rộng lớn ngoài thành không." Kha Nguyệt nói.

Hạ Lan Nhược theo cô biết là một người rất giỏi, dưới trướng của nàng ấy cũng có rất nhiều nhân tài. Nếu nàng ấy chịu quy thuận cô, thì quả thật rất tốt.

"Vâng, muội sẽ đi truyền lời cho Thiệu Huy huynh và Chấn Đình huynh ngay." Dạ Tuyết nói xong thì phi thân theo lối không ai biết ra khỏi phòng Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt nhìn lên bầu trời đêm thở dài một tiếng, cô có dự cảm, không lâu nữa, cô sẽ phải đối mặt với thế lực kia. Nên cô phải thật nhanh tăng thế mạnh. Cô còn muốn nhanh gặp lại phụ mẫu của cô. Nghĩ rồi cô lên giường, bắt đầu đi ngủ.

Canh tư, cửa sổ phòng của Kha Nguyệt khẽ "Cạch!" một tiếng, một bóng người nhảy vào phòng của Kha Nguyệt. Hắn đi đến bên giường nhìn gương mặt thanh tú đang ngủ trên giường, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt âm lãnh, thanh kiếm trên tay hắn không chút lưu tình hướng ngực trái của nữ tử đang nằm trên giường mà đâm xuống.