Cô nghe lời, nhắm mắt lại. Vương Tử Đằng cúi đầu xuống, nhìn thấy nữ tử ngoan ngoãn nhắm mắt ở trong lòng mình, khóe môi Tử Đằng cong lên một nụ cười. Đã có khoảng 5 lần hắn phải vào vùng đầm lầy này, nhưng lần nào hắn cũng thấy khó chịu, chỉ có lần này hắn cảm thấy vào vùng đầm lầy này cũng không phải là không tốt.
Nghe thấy đàn chim đã bay đi xa, Kha Nguyệt mới mở mắt. Khi thấy trước mắt cô là l*иg ngực của Vương Tử Đằng, trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ. Lúc Vương Tử Đằng ôm lấy cô, nói cô nhắm mắt vào cô có cảm giác cô được bảo vệ. Kiếp trước, từ bé cô đã lăn lộn trong cuộc sống, không muốn chết thì cô chỉ có thể cố gắng, có mệt đến đâu cũng phải cắn răng chịu đựng. Khi đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, cũng chỉ có một mình cô, cô kiên cường đã quen, nhưng giờ có một người giang tay ra bảo vệ cô, cảm giác đó cũng không tồi.
Lui ra khỏi l*иg ngực rắn chắc, ấm áp đó Kha Nguyệt nâng đôi mắt hai mí to tròn, đen láy lên nhìn Vương Tử Đằng, giọng nói trong trẻo phát ra theo đó là sự thành tâm: "Cảm ơn!". Rồi nở một nụ cười với Vương Tử Đằng, nụ cười này mặc dù chỉ là cười nhẹ nhưng lại khiến cho Tử Đằng biết rằng Kha Nguyệt đang vui. Nàng thật lòng cảm ơn hắn. Khi nàng cười lên dù là cười rạng rỡ, hay cười nhẹ như vậy hắn đều thấy rằng nụ cười này thật đẹp, không gì sánh bằng.
"Không có gì, đừng khách sáo!" Vương Tử Đằng cười rồi đáp lại cô.
"Vậy chúng ta đi tiếp thôi!" Kha Nguyệt nói.
"Được, đi thôi." Vương Tử Đằng đáp.
"Ngươi vào đây nhiều rồi à, có vẻ ngươi nắm rất rõ nơi này?" Kha Nguyệt hỏi, nắm rõ nơi này như vậy thì số lượng đến đây cũng không phải lần 1 lần 2.
"Đúng vậy, ta từng đến đây rồi. Nhưng có 1 điều, chúng ta cũng coi như là quen biết, nàng đừng xưng ta ngươi nữa được không, xưng hô vậy nghe xa lạ quá. Chúng ta thay đổi xưng hô đi!" Vương Tử Đằng đề nghị, hắn không muốn xa cách với nàng như vậy.
"Vậy cũng được." Kha Nguyệt nói, dù sao cô cũng không quan trọng chuyện này lắm, cũng chỉ là xưng hô thôi, đổi một chút cũng không sao.
Vương Tử Đằng cười cười nói: "Đây mới là bắt đầu, càng vào sau bên trong thì lại càng có nhiều nguy hiểm, nàng chú ý một chút."
"Ta đã biết, sẽ chú ý hơn." Kha Nguyệt nói.
Càng đi vào trong thì càng ẩm ướt, đường đi dưới chân cô giờ toàn là bùn đất, dính vào giày cô, bước chân ngày càng nặng. Đến đây thì bỗng nhiên cả Kha Nguyệt và Vương Tử Đằng cùng dừng lại.
Hai người cùng nhận ra sự bất thường, dưới chân hai người hình như có cái gì đó.
Gương mặt hai người lạnh lẽo, nhìn dưới chân, có những con rắn đang bò lướt qua chân bọn họ. Mấy lần trước vào đây, Vương Tử Đằng chưa gặp chuyện này, xem ra người ở trong đầm lầy này có chiêu mới, hắn nhếch môi, tay áo khẽ phất, đám rắn dưới chân đã bay về phía giữa đầm lầy. Kha Nguyệt thì lấy một lọ sứ ở trong túi ra, cầm tay Vương Tử Đằng, đổ một ít bột màu trắng trong lọ sứ vào tay hắn rồi nói: "Xoa đi, đây là thuốc đuổi rắn." Rồi cô cũng đổ một ít bột ra tay cô xoa xoa.
Vương Tử Đằng thấy vậy hắn cũng xoa xoa lòng bàn tay. Hai người lại tiếp tục đi, nhưng chưa được bao lâu thì lại có rắc rối đến. Trong lòng Kha Nguyệt thầm than *Sao lắm rắc rối vậy *.
Đàn muỗi từ đâu bay thẳng về phía hai người, những con muỗi này rất to, và cô phát hiện ra muỗi này là muỗi độc. Không ổn, cô không có thuốc đuổi muỗi ở đây. Ngay lúc này, cô liền nắm lấy tay Vương Tử Đằng kéo hắn về tảng đá phía bên phải hai người, nếu lúc này mà quay đầu chạy thì chắc chắn là hai người sẽ bị đám muỗi kia đốt đến chết.
Kha Nguyệt gắt: "Chắc chắn đám động vật này có người điều khiển. Hmm ta không tin ta lại không trị được đám này." Chuyện đùa, khi còn trong tổ chức sát thủ cô còn phải thuần phục sư tử, rắn rết mấy con động vật này cô không tin cô không áp chế được chúng.
Lúc nhìn thấy đám muỗi, cô nhìn xung quanh xem có cái gì để đuổi được chúng không, thật may cô nhìn thấy cây hương thảo, đây là cây đuổi muỗi nha, cô liền cầm tay Vương Tử Đằng chạy về phía đó. Tay hái lấy cây hương thảo vò nát lá để mùi của cây nồng đậm hơn, quả nhiên khi đám muỗi bay về phía bên này khi thấy mùi cây thảo thì liền bay sang hướng khác. Cô nhổ cành cây hương thảo cho vào túi mình, cũng nhổ thêm 1 cành nói Vương Tử Đằng: "Huynh dắt nó vào thắt lưng đi, cây này đuổi muỗi."
Nhìn thấy Kha Nguyệt hành động như vậy, thì Vương Tử Đằng bất ngờ, hắn không ngờ rằng nàng biết nhiều như vậy. Nhận cành cây trên tay Kha Nguyệt, hắn liền dắt vào thắt lưng. Rồi hỏi cô: "Nàng muốn đi đâu hái thuốc?"
"Vào hẳn vùng trong đầm lầy cơ." Kha Nguyệt trả lời.
Cô vừa dứt lời hắn đã ôm chặt thắt lưng cô, bế cô lên: "Ta đưa nàng đi!" Nói xong hắn bế cô vận khinh công đưa cô vào vùng trong đầm lầy.
Kha Nguyệt thấy vậy thì đen mặt lườm hắn nói: "Nếu huynh vận khinh công sớm hơn thì có lẽ giờ chúng ta đã đến đó rồi. Cũng không gặp mấy loại rắc rối kia."
Vương Tử Đằng cười khổ: "Không phải ta không muốn mà là vì chỗ đó ta không khởi động được khinh công. Ở vùng ngoài của đầm lầy có một loại chướng khí khiến mọi người khi ở đó đều không thể khởi động được khinh công, vào đây mới có thể dùng."
"Còn có chuyện đó sao?" Kha Nguyệt thở dài, người ở trong đầm lầy này cũng thật biếи ŧɦái quá đi. Cô chắc chắn rằng khu đầm lầy này có người ở, và đám rắn rồi muỗi kia chính là người đó điều khiển.