Hàng Long Quyết

Chương 57

Lạc Thanh Từ oán thầm xong, liền nhìn đến Nguyễn Ly bên người nghe được Tô Ngọc nói, lông mày nhẹ vặn, trong lòng Lạc Thanh Từ thầm kêu không ổn, thực mau hệ thống bá báo, "Lạc Thanh Từ độ hảo cảm -10."

Trái tim của nàng lập tức rỉ máu, nàng dùng mạng đổi về mười điểm hảo cảm, nhưng tất cả đều bị đồ đệ tốt một câu đánh bay.

"Trì Thanh độ hảo cảm +5."

Nàng đang rầu thúi ruột, lại một tiếng nhắc nhở khiến tâm tình nàng càng thêm phức tạp. Sau khi sửa sang lại suy nghĩ, nàng tiếp tục nói: "Ta sẽ không phán xét người khác, nhưng trên đời có thất tình lục dục, thì sẽ có tham sân si hận. Nhân loại sinh ra không phải đều hướng thiện, Long tộc sinh ra cũng không phải đều hướng ác. Nếu người cùng rồng đều có thất tình lục dục, thì mỗi bên đều có thiện ác giống nhau. Huống chi, các ngươi hẳn là nghe qua, thất phu vô tội hoài bích có tội. Tiên môn săn gϊếŧ Long tộc vì cái gì, các ngươi nên rõ ràng, trái lại Long tộc gϊếŧ người thì có được chỗ tốt gì đâu?"

Hai câu cuối cùng làm mấy người Tô Ngọc có chút nghi hoặc, Bạch Tĩnh nhịn không được hỏi: "Mời tiền bối chỉ giáo, Tiên môn săn gϊếŧ Long tộc vì cái gì? Còn không phải vì trừ yêu vệ đạo sao?"

Trình Tố ở một bên nghe, liếc nhìn Bạch Tĩnh, lạnh nhạt nói: "Tuy rằng các ngươi tuổi còn nhỏ, thế nhưng cũng nên biết, người Tiên môn vì săn rồng hao hết tâm tư, còn không ngại xé rách mặt tranh cướp lẫn nhau, hành vi cướp đoạt đó cũng tính là vì dân trừ hại ư?"

Giọng điệu của Trình Tố rõ ràng mang theo trào phúng, Bạch Tĩnh nghe được có chút không thoải mái, "Đó cũng chỉ là vài nhóm đệ tử tham lam, không tính là đại diện cho Tiên môn chúng ta."

"Long tộc bị bắt, sẽ bị lấy cốt nhục luyện đan, lấy long gân luyện khí, bị đào ra Long Châu để đột phá cảnh giới, vì tránh cho ảnh hưởng hiệu quả, người Tiên môn thường mổ sống Long tộc. Cho dù chết rồi, cũng chết không toàn thây, không được an táng." Lạc Thanh Từ tiếng nói hơi thấp, từng câu từng chữ đem sự thật nói ra, làm mấy tiểu cô nương bị dọa đến sởn cả tóc gáy.

Bạch Tĩnh sợ đến mức cả người nổi da gà, nhất thời không dám nói gì nữa.

Tô Ngọc nhíu mày có chút suy tư, Hoa Nhứ Vãn nghe xong, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ta ở chỗ sư tôn cũng từng thấy qua, trong thư tịch ghi chép, toàn thân rồng đều là chí bảo luyện khí, nhưng lúc đó ta chỉ nghĩ đó là nói về săn gϊếŧ yêu thú...."

"Nếu có một ngày, ngươi phát hiện con người cũng có thể dùng luyện đan luyện khí, ngươi sẽ làm gì?" Lạc Thanh Từ nhàn nhạt nói một câu, khiến Hoa Nhứ Vãn sắc mặt trắng bệch, đầu cúi xuống không dám nhìn nàng nữa.

Lạc Thanh Từ thấy thế hòa hoãn chút, đạm thanh nói: "Ta biết không thể bằng đôi câu vài lời mà phủ định hết thảy những gì các ngươi tích lũy trong thời gian dài, nhưng ta hy vọng vô luận lúc nào, các ngươi cũng sẽ giữ vững lập trường của mình, mở mắt ra và cảm nhận sự việc bằng trái tim mình, đừng chỉ nghe người khác nói. Những gì ta đang nói bây giờ, cũng cùng đạo lý này."

"Đinh, Trì Thanh độ hảo cảm +1, +1, +1, +1, +1."

Một loạt bổ sung này khiến Lạc Thanh Từ vô pháp tiếp tục nói chuyện đàng hoàng, nàng nhịn không được quay đầu nhìn Nguyễn Ly.

Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào chính mình, tròng mắt đều không hề chuyển, thoạt nhìn rất nhập thần, thậm chí không phát hiện bản thân đang chăm chú xem nàng.

Trong lòng Lạc Thanh Từ xẹt qua một tia khác thường, rồi lại không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy dáng vẻ Nguyễn Ly lúc này hết sức đáng yêu, giống cái tiểu mê muội, làm cho nàng vừa có chút muốn cười, lại có chút đắc ý.

Hệ thống xem ở trong mắt, trong lòng cảm khái, độ hảo cảm 125, trái tim Nguyễn Ly cũng quá kiên định, vì sao đời trước chính mình lại không cảm thấy.

Đề tài này cơ bản đã kết thúc sau một phen lời nói của Lạc Thanh Từ, dấu vết xích long sớm muộn sẽ bị các cao thủ Tiên môn tìm thấy, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết.

Nhiệm vụ thí luyện đã hoàn thành, đại điển Trạc Trần xem như chấm dứt, trên nguyên tắc các nàng liền có thể trở về tông môn phục mệnh.

Sau buổi thưởng trà, bốn người Tô Ngọc cùng Trình Tố cáo từ, từng người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đợi tin tức Thiên Diễn Tông.

Trước khi đi, Lạc Thanh Từ chạm nhẹ lên đầu gối Nguyễn Ly, thoáng nhìn nàng một cái, theo sau liền dẫn đầu rời khỏi gác mái.

Nguyễn Ly ngưng ở tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Lạc Thanh Từ, đến khi Tô Ngọc gọi một tiếng nàng mới định thần lại, cùng mọi người trở về phòng.

Đêm xuống, Lạc Thanh Từ ngồi trên đỉnh gác mái, nhìn khung cảnh thành Phù Phong phía xa xa.

Tu Chân giới linh khí hội tụ, thế cho nên bốn mùa phân biệt rõ ràng, nhưng thành Phù Phong lúc này đêm xuống vô cùng lạnh lẽo.

Nhiệt độ cơ thể Lạc Thanh Từ rất thấp, lại mới trải qua hàn độc bộc phát, nàng nhịn không được đánh cái rùng mình.

Đang nghĩ có nên lấy thêm kiện quần áo, phía sau liền truyền đến động tĩnh cực nhỏ đạp lên mái ngói, ngay sau đó một kiện áo choàng được khoác lên người nàng.

"Biết rõ chính mình sợ lạnh, mới phạm vào hàn tật, nàng còn mặc phong phanh như vậy ngồi trên nóc nhà hóng gió." Một giọng oán trách nho nhỏ bay vào lỗ tai, Nguyễn Ly đem áo choàng bọc lấy nàng, sau đó cùng nàng ngồi song song trên nóc nhà, nhìn thành Phù Phong ẩn hiện trong bóng đêm nơi xa.

Lạc Thanh Từ phủ phủ áo choàng, mỉm cười hỏi: "Nàng nửa đêm không ngủ, ra đây làm gì?"

Nguyễn Ly nheo mắt nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Không phải nàng muốn ta tới sao?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng lại rất chắc chắn.

"A Ly của chúng ta làm sao thông minh như vậy?" Lạc Thanh Từ khẽ cười một tiếng, trêu đùa nàng.

Nguyễn Ly mím môi, tuy nàng không muốn Trì Thanh nói chuyện với mình bằng giọng điệu dỗ dành hài tử như vậy, nhưng nàng lại thích được nàng ấy cưng chiều như đứa trẻ, cảm giác này thật sự mâu thuẫn.

"Ta biết nàng có việc muốn nói với ta." Nguyễn Ly biểu tình nghiêm túc, hôm nay Trì Thanh nhắc đến vấn đề kia, cũng là chuyện liên quan đến Long tộc sống còn.

"Long tộc hiện tại là trạng huống gì, nàng biết không?" Lạc Thanh Từ nghĩ đến Huyền Ảnh xuất hiện, liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Thế cục trước mắt đã biến thành một cuộn chỉ rối, nàng cũng không biết làm sao để giải quyết ổn thỏa.

Nhưng nàng rất rõ ràng, chuyện Long tộc có liên quan mật thiết đến Nguyễn Ly, chính là cùng một nhịp thở, vì vậy nàng nhất định phải để ý.

Nguyễn Ly hơi dừng lại, trầm tư nói: "Long tộc Dục Long Uyên đã bị chiếm, trứng rồng vô pháp ấp, Long tộc đã 20 năm không có sinh mệnh mới ra đời. Trước mắt tộc nhân còn lại không được bao nhiêu, muốn báo thù căn bản không có khả năng. Cho nên mấy năm nay chúng ta vẫn luôn liều mạng tu luyện, ăn ngủ không yên, hơn nữa còn đang tìm cách chống lại Hàng Long Thần Mộc. Thúc thúc cùng các quan tư tế trong tộc vẫn luôn nghiên cứu việc này, riêng chuyện nhập ma, ta cũng chưa từng gặp qua, không hiểu vì sao nó lại phát sinh."

"Đúng rồi, nam nhân đột nhiên xuất hiện kia, cũng thuộc Long tộc phải không?" Lạc Thanh Từ hỏi.

Nguyễn Ly mở to hai mắt, "Nàng nhận ra hắn sao?"

Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Không có, hắn che giấu rất khá, ta chỉ đoán thôi. Hắn thực để ý nàng, cho nên ta nghĩ hẳn là người quen cũ."

Nguyễn Ly gật đầu, "Hắn là nghĩa tử của thúc thúc ta, là hắc long còn lại trong tộc, tuy còn trẻ nhưng tu vi đã thuộc hàng đầu, lợi hại hơn ta rất nhiều."

Lạc Thanh Từ vẻ mặt không tán đồng, "Ai nói, ta vẫn cảm thấy nàng thật lợi hại."

Nguyễn Ly có chút buồn cười, "Nàng lại ba hoa, hắn tu vi đã Kim Đan đỉnh phong, ta chỉ mới Trúc Cơ thôi."

"Nàng đáng yêu đến lợi hại." Lạc Thanh Từ đột nhiên toát ra một câu tràn đầy tư vị âu yếm, Nguyễn Ly nghe được sửng sốt hồi lâu, vừa đỏ mặt lại thẹn thùng.

"Được rồi, không trêu nàng nữa. Ta đang nghĩ hắn đột nhiên xuất hiện, là vì xích long kia mà tới, nếu như vậy, có lẽ hắn biết được nguyên nhân, Long tộc khả năng đã xảy ra chuyện."

Lạc Thanh Từ nói xong liền nhìn phản ứng của Nguyễn Ly, sắc mặt Rồng Con rõ ràng ngưng trọng, thoạt nhìn có chút bất an.

"Nàng nghĩ đến chuyện gì sao?" Lạc Thanh Từ hỏi.

Nguyễn Ly nhìn nàng, do dự một lúc mới nói ra lo lắng của mình, "Trì Thanh, ta biết nàng không ghét Long tộc, cũng không muốn thương tổn rồng. Nhưng nàng là người, nếu có một ngày Tiên môn cùng Long tộc khai chiến, nàng vẫn sẽ đứng bên Tiên môn, đúng không?"

Lạc Thanh Từ có chút sững sờ, nàng chưa từng nghĩ tới tình huống này. Nàng chợt phát hiện bản thân cũng không đem chính mình nhét vào hàng ngũ phe nào, nàng không nghĩ giúp Long tộc báo thù, càng không nghĩ đứng bên đám người Tiên môn cao ngạo giả dối kia.

Nàng vẫn luôn lấy thân phận người qua đường ứng phó thế giới này, từ lúc gặp được Tiểu Long Tử, nàng nghĩ rằng mình sẽ có chuyển biến, nhưng trên thực tế, không có gì xảy ra.

Lạc Thanh Từ trầm mặc cùng khó xử làm Nguyễn Ly cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng rồi nàng lại cảm thấy bản thân mình thật vô lý. Trì Thanh không cần phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ gì đối với nàng, nàng cư nhiên sẽ hỏi ra loại vấn đề này, thật sự quá phận.

"Ta thật hồ đồ, loại vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì cả."

"Không phải, nàng hỏi như vậy rất bình thường, chỉ là ta xưa nay chưa từng nghĩ tới chuyện này. A Ly, nàng rất muốn báo thù sao? Không chỉ tìm Lạc Thanh Từ, còn muốn tìm toàn bộ Tiên môn đòi lại nợ máu?"

Nguyễn Ly trong mắt có chút mê mang, cười khổ lắc lắc đầu, "Ta không biết nữa, ta cũng nguyện hai tộc hòa bình giống như năm xưa, nhưng Tiên môn thật sự không cho chúng ta đường sống. Thiên Cơ Tử cùng người kia là đầu sỏ gây tội, bọn họ đôi tay dính vô số tộc nhân máu tươi, về tình về lý, ta đều cần thiết báo thù, vô pháp sửa đổi."

Nhắc tới chuyện này, hận ý trong mắt Nguyễn Ly càng trở nên rõ ràng, vô pháp tiêu tán. Tuy rằng Lạc Thanh Từ đã sớm biết, nhưng nhìn Nguyễn Ly như vậy, trong lòng nàng khổ sở không gì tả được.

Nguyễn Ly phát giác được Lạc Thanh Từ tâm tình suy sụp, nàng thấp giọng hỏi một câu: "Trì Thanh, nàng cảm thấy ta rất chấp nhất với thù hận sao?'

Lạc Thanh Từ chỉ là nhìn nàng, "Vì sao nói như vậy?"

"Ta vẫn luôn cảm thấy nàng thực tiêu sái, nàng không để ý đến mọi thứ, kết giao bằng hữu cũng rộng rãi, cho nên nàng hẳn là không thích người có chấp niệm quá sâu. Đều nói người tu đạo có thể cầm lên thì có thể buông xuống, lòng không tạp niệm, ta như vậy lòng tràn đầy thù hận, không xứng với đạo."

Lúc nói về Lạc Thanh Từ, trong mắt nàng mang theo cười, về sau lại có chút ảm đạm, đến khi nhắc về bản thân mình, liền đầy mắt sầu khổ.

"Nói về việc cầm lên và buông bỏ, người khác yêu cầu nàng làm, nhưng chính nàng mới là người quyết định. Nàng có thể buông xuống thì tốt, nhưng không thể buông, cũng tốt. Cái gì kêu không xứng với đạo, đạo pháp muôn vàn, ai có thể phán định."

Nói xong, Lạc Thanh Từ lại nhìn Nguyễn Ly: "Ta biết thù hận đối nàng có bao nhiêu nặng, ta sẽ không giống đám người cổ hủ kia, khuyên nàng cái gì phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. A Ly, thù hận quá khổ, ta chỉ hy vọng nàng không bị nó nhấn chìm, càng không để nó hành hạ tra tấn. Nàng có thể báo thù, nhưng ta hy vọng trong sinh mệnh nàng không chỉ có thù hận, ta mong nàng sống vui vẻ thoải mái."

Nguyễn Ly hốc mắt đỏ bừng, liền như vậy nhìn Lạc Thanh Từ, đáy mắt thủy quang kích động.

Lạc Thanh Từ duỗi tay xoa xoa khóe mắt nàng, "Nàng sinh ra không chỉ để báo thù, nàng còn phải trải nghiệm cuộc sống, là một Nguyễn Ly có lập trường và bản lĩnh riêng. Là chính mình mới là quan trọng nhất, nàng minh bạch sao?"

Nguyễn Ly tầm mắt mơ hồ, trong nhiều năm qua, thúc thúc cùng tộc nhân đều chỉ nói với nàng một việc, đó chính là báo thù. Nàng sinh ra là điện hạ Long tộc, phải nhanh chóng trưởng thành, gánh vác trách nhiệm, cứu vớt tộc nhân đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, bằng mọi giá phải báo thù cho phụ vương, đó là ý nghĩa tồn tại duy nhất của nàng.

Chỉ riêng Trì Thanh nói, nàng có thể báo thù, nhưng chính bản thân nàng mới là quan trọng nhất, nàng nên hảo hảo sống vì chính mình là Nguyễn Ly, chứ không phải cái danh điện hạ Long tộc hư ảo kia.

Nàng cảm thấy thống khổ mà mình chịu đựng hơn 20 năm, cuối cùng tìm được nơi có thể trút bỏ, chỉ có ở bên Trì Thanh nàng mới có thể làm một tiểu cô nương bình thường, làm một nàng rồng bình thường, mới cảm thấy chính mình có máu có thịt mà tồn tại.

Hai mươi năm trước, tình cảnh của nàng chỉ có Trì Thanh biết.

Hai mươi năm sau, nỗi đau của nàng cũng chỉ có Trì Thanh hiểu được.

Hai mươi năm qua, cũng chỉ có Trì Thanh thật tâm yêu thương nàng, đau lòng nàng.

Nguyễn Ly nhấp khẩn môi, ôm lấy Lạc Thanh Từ, nức nở nói: "Trì Thanh."

"Ân." Lạc Thanh Từ cảm nhận được tâm tình Nguyễn Ly, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

"Ta mệt mỏi quá."

Trái tim Lạc Thanh Từ bỗng nhiên tê rần, một cơn đau nhói từ ngực dâng lên, khiến nàng nhịn không được cắn chặt răng, ẩn nhẫn hít mấy ngụm khí lạnh, mới có thể giảm bớt chút đau đớn.

"Ta biết đến."

Nguyễn Ly nước mắt rơi vào trong lòng Lạc Thanh Từ, không có thanh âm, nàng cảm thấy con đường tối tăm phía trước đã bừng lên một tia hy vọng, nhưng chỉ cần một bước sai lầm nàng liền sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Đây là người duy nhất nàng có thể dựa dẫm, có thể nói ra hết lòng mình mà không phải đắn đo suy nghĩ. Nếu một ngày mất đi Trì Thanh, nàng thật không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì, sẽ lại giống như đời trước sao?

Lạc Thanh Từ ôm chặt nàng, tay vuốt ve tóc nàng, chỉ cảm thấy càng ngày càng đau lòng, rồi lại cảm thấy vô lực.

"Trì Thanh."

Nguyễn Ly lại gọi một tiếng, Lạc Thanh Từ cọ nhẹ vào cái trán của nàng, thay cho lời đáp.

"Trong sinh mệnh ta không chỉ có báo thù."

"Ừm?" Lạc Thanh Từ bối rối mà ứng một tiếng.

Tiểu Long Tử trên vai nàng tiếng nói cực nhẹ, còn có chút hàm hồ, "Ta còn có.... Nàng."

Lạc Thanh Từ nghe được rành mạch, trong lòng run lên, thật lâu không thể bình phục.

Loại đau ý không thể hiểu được này lại một lần dâng lên tới, làm Lạc Thanh Từ rất khó chịu, nàng hoãn mấy hơi thở mới làm đau đớn tiêu tán một ít.

Nguyễn Ly vùi vào trong ngực Lạc Thanh Từ, khóc thật lâu, Lạc Thanh Từ cũng không nhúc nhích, liền như vậy ôm Rồng Con ngơ ngác phát ngốc. Chờ đến nàng bình tĩnh lại, tiểu cô nương trong ngực đã thở đều và ngủ thϊếp đi.

Lạc Thanh Từ nhìn người trong ngực, nghĩ đến vấn đề mà mình vẫn chưa trả lời, đem Nguyễn Ly chậm rãi ôm về phòng.

Thay nàng đắp chăn đàng hoàng, Lạc Thanh Từ nhìn đường nét gương mặt nàng có chút mơ hồ trong bóng đêm, "Ta sẽ không đứng về phe ai hết, ta chỉ đứng ở bên cạnh nàng mà thôi."

Dứt lời Lạc Thanh Từ xoay người đóng cửa lại đi ra ngoài, người nằm ở trên giường lập tức mở bừng mắt ngay khi cánh cửa vừa khép, đôi mắt lấp lánh tinh quang trong bóng chiều hôm.

"Ngươi như thế nào có chút không thích hợp." Hồng Ảnh lại đột nhiên ra tới.

Nguyễn Ly cũng không muốn để ý tới đối phương, nhưng nàng kia lại bất khả tư nghị nói tiếp: "Ngươi đối Trì Thanh động lòng rồi?"

"Ngươi đừng nói hươu nói vượn!" Nguyễn Ly sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vội vàng phủ nhận, trái tim lại một mảnh hỗn độn bất kham.

Ngày hôm sau, Lạc Thanh Từ ngủ đến mặt trời lên cao, lúc nàng đẩy cửa ra, liền thấy được Nguyễn Ly đứng ở ngoài cửa, tức khắc sửng sốt.

"Sao nàng lại đứng bên ngoài?"

Nguyễn Ly ánh mắt hơi trốn tránh, đem Thiên Hạc vẫn còn mơ màng thiu thiu ngủ thu vào trong tay áo, sau đó như thường lệ nhướng mày nói: "Nàng có khí rời giường rất lớn, ta sao dám đánh thức nàng."

"Hiện tại trang ngoan, nàng trước kia nhưng lợi hại, còn phun ta một mặt nước."

Lạc Thanh Từ không nhịn được phản bác, vừa chỉnh trang y phục, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, lại hỏi: "Nàng sao vậy, thu được sư môn tin tức rồi ư?"

Nguyễn Ly ánh mắt ảm đạm, "Ừm, tông môn gởi thư, làm chúng ta cùng các sư huynh đệ tụ họp, về Thiên Diễn Tông."

Lạc Thanh Từ không khỏi kinh ngạc, "Về Thiên Diễn Tông?"

Cốt truyện tựa hồ hoàn toàn bị ảnh hưởng, bắt đầu tiến triển khó lường.

"Bí cảnh thứ nhất sắp mở." Hệ thống nhắc nhở Lạc Thanh Từ.

"Các tiên môn tin tức truyền đến, nhất phương bí cảnh sắp hiện thế, chúng ta cần trước tiên chuẩn bị."

Bí cảnh này là phần quan trọng nhất trong cốt truyện, là nơi nữ chính lần đầu tiên lột xác. Tại đây nữ chính đạt được kỳ ngộ, tu vi bay vọt, thành công tiến vào Kim Đan kỳ, lại cùng nam chính trải qua nguy hiểm, tình cảm thăng ôn.

Thế nhưng, trong bí cảnh nữ chính bị ma khí Quỷ Vực thừa cơ xâm nhập, lưu mầm tai họa, cộng với Tiên môn vu hãm, trở về liền bị Lạc Thanh Từ phạt nặng, còn bị đưa đến Tư Quá Nhai giam cầm.

- -------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại hai nàng đều ấm, Tiểu Long Tử sẽ động lòng trước đi? Tiến vào bí cảnh, sư tôn lại đá bay nam chính, sau đó sư tôn ngã ngựa, Rồng Con hắc hóa, các tiểu khả ái có chờ mong không?

*Ta thật chờ mong nhìn thấy Rồng Con hắc hóa, và sư tôn bị đủ các loại thảm: sư tôn vừa ngã ngựa, rơi áo choàng, vừa bị hàn tật tra tấn, sau đó chỉ có thể giãy giụa thống khổ nhìn Rồng Con, vạn phần đau lòng, tiếp theo bởi vì Vô Tình Đạo phản phệ hộc máu, muốn giải thích cũng vô pháp giải thích, muốn tới gần cũng vô pháp tới gần.....

>Lầu trên, ta cảm thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngày ngày đều mong nhìn sư tôn hộc máu....

>Sư tôn càng bị ngược, ta càng phấn khích, hahaha

>Tác giả đại đại, ngược chết sư tôn luôn đi, ngài chôn mìn nhiều như vậy, đến lúc đem ra dùng hết rồi!

>Các ngươi đều là Mắt Quỷ! Sao lại đối xử với sư tôn như vậy?