Ghế làm việc của Trương Ngọc là ghế xoay da màu đen.
Lâm Kinh Mặc ngồi trên ghế nhưng Trương Ngọc lại chỉ để ý đến đường cong hoàn mỹ vừa có nét ngây thơ vừa có nét trưởng thành của cô.
Cô mặc quần áo rất khéo léo, áo thun trắng cổ tròn, không quá rộng cũng không quá bó sát, vừa vặn bao bọc được bầu ngực no đủ phía trước. Quần jean cũng là loại ống suông, không có ý muốn khoe thân hình, nhưng lúc cô ngồi xuống, vòng cung sau eo bóp sát vào, phác họa một đường cong hoàn hảo đáng kinh ngạc từ eo đến mông.
Hơn nữa chỗ cổ chân bị lộ ra cũng âm thầm tạo ra cám dỗ.
Người ta nói con trai mới dậy thì một ngày có thể nghĩ đến chuyện tìиɧ ɖu͙© một trăm lần, bất cứ lúc nào cũng có thể cương cứng. Trương Ngọc đã qua tuổi dậy thì từ lâu nhưng khi nhìn học sinh của mình, anh cảm giác dường như mình đã quay trở lại quãng thời gian nồng nhiệt kia.
Trương Ngọc thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua điều hòa, 26 độ, chẳng trách lại nóng như vậy.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa hạ xuống mấy độ, rót cho mình một ngụm nước lạnh, cảm giác khô nóng khó hiểu bên trong mới giảm bớt. Nhưng ngay sau đó, Lâm Kinh Mặc nở một nụ cười thanh thuần với anh, máu trong người Trương Ngọc bắt đầu sôi lên.
“Thầy ơi, cần phải nhập mật khẩu ạ.” Lâm Kinh Mặc thấy động tác nuốt nước miếng của anh.
Trương Ngọc nhấc chân đi tới, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại không bảo Lâm Kinh Mặc tránh ra mà vòng tay từ sau lưng cô, nửa ôm cô vào lòng sau đó bắt đầu nhập mật khẩu.
Có điều còn chưa kịp nhập, cô gái trước mặt đột nhiên nói: “Đợi một chút, để em đứng lên.”
Thế là, cô gái quay người đối diện với anh, hai mắt sáng rực: “Thầy phải giữ ý thức an toàn đó.”
Rõ ràng đây chỉ là một câu nhắc nhở đơn giản, nhưng âm cuối phát ra từ cái miệng nhỏ đỏ bừng kia, giọng điệu hơi cao lên giống như giận dỗi. Cô gái nhỏ mềm mại pha chút nghịch ngợm tựa như khúc nhạc dạo ngày xuân, muốn kéo bức màn ảo mộng che lại.
Khoảng cách quá gần.
Thậm chí Trương Ngọc còn có thể nhìn thấy lông tơ trên miệng cô, đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình bóng của mình, chiếc lưỡi nhỏ thoát ẩn thoát hiện giữa hai cánh môi hồng…
Hồng nhạt, ướŧ áŧ, ngọt ngào…
Chỗ nào đó.
Trương Ngọc đột nhiên đứng bật dậy: “Tôi ra ngoài một lát.”
Lời còn chưa kịp nói xong, anh đã xoay người ra khỏi phòng, dáng vẻ cực kỳ hoảng loạn.
Lâm Kinh Mặc không bỏ qua điều quan trọng nhất.
Anh cứng rồi.
……
Nhà vệ sinh dành cho giáo viên nằm ngay bên cạnh văn phòng.
Nghỉ hè, trong trường có rất ít người, văn phòng và nhà vệ sinh cũng vậy.
Trương Ngọc chống tay lên tường, nhìn xuống đũng quần của mình, trong mắt anh có sự khϊếp sợ lẫn xấu hổ, nhưng lý trí lại cảm nhận được chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Anh có phản ứng với học sinh của mình.
Mà học sinh của anh còn đang ở ngay phòng bên cạnh.
Vừa nãy anh chỉ mới nhìn miệng của Lâm Kinh Mặc đã tưởng tượng tới cái huyệt nhỏ chưa được khai phá bên dưới của cô, không biết nó có non mềm như vậy không.
Bởi vì ảo tưởng đột ngột xuất hiện trong đầu, côn ŧᏂịŧ của Trương Ngọc lập tức cương cứng lên.
Trương Ngọc biết, với tư cách là một giáo viên, anh nên chậm rãi kìm nén phản ứng sinh lý sai trái này xuống, nhưng tưởng tượng đến việc Lâm Kinh Mặc ở ngay phòng bên cạnh, dươиɠ ѵậŧ anh không những không mềm xuống mà càng lúc càng lớn hơn bao giờ hết.
Giữa lúc phần con và phần người giao chiến, cuối cùng Trương Ngọc quyết định nghe theo sự chi phối của du͙© vọиɠ, ở đây không có người, sẽ không ai biết anh đang làm gì.
Anh tự an ủi mình, tay chậm rãi kéo khóa quần xuống, giải phóng còn mãnh thú kia.
……