Ngắn ngủn một câu, đánh thẳng vào cô không khác trời sập đất sụt.
Thư Yểu đọc đi đọc lại, xác nhận bản thân không nhìn lầm.
Lý Hành thật là con trai của cha. Sức lực toàn thân Thư Yểu như là trong nháy mắt bị rút khô, cả người cô co quắp ngồi dưới đất, mờ mịt mất định hướng, ngón tay vẫn luôn phát run, che miệng thật lâu không khép lại.
Tại sao Lý Hành có thể là con trai của cha? Vậy cô. . . Cô cùng hắn làm những chuyện kia, chẳng phải là lσạи ɭυâи, cô nên làm cái gì bây giờ?
Mặt Thư Yểu vừa đỏ lại nóng, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Bối rối, kinh ngạc, phẫn nộ, sợ hãi, nhục nhã, đủ loại tâm tình xông lên, quấy động lòng cô đến trời long đất lở, nhưng càng nhiều nữa là tâm hoảng ý loạn.
Cô nên đối mặt với Lý Hành như thế nào, cô có nên nói chuyện này cho hắn biết hay không. . . Nếu như hắn vốn không biết, mà cô nói, chẳng phải là tăng thêm uy tín, củng cố địa vị thái tử gia của hắn ở Nghĩa An Hội?
Đến lúc đó Thư Yểu cô lại nên xử lý như thế nào.
Vì sao ông trời lại cứ phải đùa cợt ngay lúc này, cô rõ ràng cũng đã hạ quyết tâm. . . Tha thứ hắn một lần, học ở chung an ổn cùng hắn.
Thư Yểu cắn chặt răng, bụm mặt không biết như thế nào cho phải, cả ngày đều đần độn, cho đến lúc tới trường học, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Chung Duyệt Lan thấy cô tâm sự nặng nề, cho rằng cô còn chưa hoàn hồn từ chuyện tranh luận mấy ngày trước đây với Mai Thanh Uyển, nhỏ giọng mở lời: "Tớ biết rõ về chuyện của Trần Trân Ni."
Nghe được tên "Trần Trân Ni", Thư Yểu mới hốt hoảng hoàn hồn, "À" một tiếng rất nhẹ, bộ dạng giống như tuyệt không để ý, ra vẻ thẳng thắn nói: "Biết rõ thì sao."
"Bọn họ đều nói là cậu đuổi cô ấy đi —— nhưng tớ không tin." Chung Duyệt Lan nhìn cô vẻ kiên định: "Tớ tin tưởng cậu."
Thư Yểu cười khúc khích, cười cô quá ngây thơ, cô hiểu rằng thành kiến như núi như biển, dời núi chuyển biển nào có đơn giản như vậy. . . Tựa như cô nhằm vào Lý Hành mọi chỗ, rồi lại mãi không tin hắn có lòng tốt: "Cậu tin tưởng tớ có tác dụng gì, những gì bọn họ nói là sự thật."
Thư Yểu không biện giải cho mình một câu, Chung Duyệt Lan vẫn cứ chắc chắn: "Mặc dù là sự thật, tớ đây cũng tin tưởng cậu có nỗi khổ tâm, cậu tuyệt đối không giống như trong miệng bọn hắn nói, rõ ràng cậu cũng rất. . ."
"Tớ rất cái gì?" Thư Yểu rầu rĩ lên tiếng.
"Cậu rất đau khổ, Yểu Yểu, tớ biết rõ." Con mắt Chung Duyệt Lan lóe sáng, giống như hai ngôi sao lấp lóe ánh sáng, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Có lẽ bởi vì câu nói này, tâm tình Thư Yểu khó có được tốt hơn chút.
Sau khi lớp học kịch liệt thảo luận tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường Thánh Đức, mọi người nhất trí bỏ phiếu vứt bỏ truyền thống đại hợp xướng nhàm chán mấy năm qua, chọn kiểu nhảy Cha-Cha mới hoàn toàn, từng cặp nam nữ phối hợp, tập luyện không biết mệt mỏi.
Thiếu niên thiếu nữ bị hormone quấy phá, người người đều hoan hô, ai cũng hớn hở tươi cười, lên sân khấu bốc thăm bạn nhảy đều cầu trời mở mắt, nhất định phải thành đôi với trai đẹp trong lớp, đừng đến với cô gái niềng răng bốn mắt là được.
Chung Duyệt Lan ngoài ý muốn rút thăm được một tổ cùng lớp trưởng, trên mặt đỏ bừng: "Yểu Yểu, cậu thật sự không đến? Tớ nhìn qua sự sắp xếp của các cậu ấy, thật xinh đẹp thật thời trang! Chúng ta nhất định đứng thứ nhất."
Thư Yểu đúng lúc cũng từng học múa Latin, ở Cảng đã từng tham gia thi đấu và nhận thưởng, nhưng nghĩ nói ra chỉ sợ sẽ gây chấn động mọi người, giống như xem siêu sao kung fu Lý Tiểu Long giành quán quân khiêu vũ Cha-Cha vậy, rõ ràng tử vi không hợp, làm sao có thể ở cùng một chỗ, nhưng lại cứ là sự thật.
Cô lạnh lùng cười cười, mặt lộ vẻ khinh thường: "Không có hứng thú."
Chung Duyệt Lan tiếc nuối: "Yểu Yểu, tớ còn chưa từng nhảy, thật là muốn khiêu vũ cùng cậu!"
Trong đầu Thư Yểu có một suy nghĩ bèn nói ra luôn: "Không bằng tan học cậu đến ——" suýt nữa thốt ra "Tới nhà tớ" thì ngừng lại.
Cô bỗng dưng nhớ tới Trần Trân Ni, Thư Yểu lập tức nuốt những lời này dưới đáy lòng, ngược lại còn nói: "Cậu tan học thì đừng về, tớ bổ túc một khóa cho cậu."
"Bổ túc?" Chung Duyệt Lan mở to mắt, mặt lộ vẻ giật mình: "Bổ túc cái gì?"
Trong nháy mắt, Thư Yểu nói một câu thần thần bí bí: "Đến lúc đó cậu biết ngay."
Bất tri bất giác nhịn đến tan học, Thư Yểu lôi kéo Chung Duyệt Lan tiến vào sân bóng rổ trong trường, dùng tay làm một điệu mời tiêu chuẩn, cúi người xoay người, ho ho vài tiếng: "Chung Duyệt Lan tiểu thư, tôi có thể mời em nhảy một điệu chứ?"
Gương mặt Chung Duyệt Lan đỏ bừng giống như quả táo, lắp bắp, chân vấp chân tiến lên: "Có thể. . . Có thể."
Thư Yểu kéo tay của cô nàng qua: "Theo nhịp của tớ cùng nhau nhấc chân, chúng ta một trước một sau."
Chung Duyệt Lan nói không giả, đây là lần đầu tiên cô nàng khiêu vũ, có thiên phú hơn nữa cũng chỉ có thể gập ghềnh nhảy xong một khúc, Chung Duyệt Lan uể oải: "Quá khó. . . Bọn họ quả nhiên nói không sai, tớ quá ngu ngốc."
"Ai nói cậu ngốc, lần đầu tiên nhảy được như vậy đã rất tuyệt rồi được không, là bọn họ mắt mù, có mắt không tròng! Cậu xem tớ."
Thư Yểu vừa nói xong bèn đếm nhịp, bước chân từ chậm đến nhanh, nhảy bước, xoay tròn, thu chân, làn váy chập chờn trước mắt cô.
Chung Duyệt Lan nhìn đến ngẩn người, đang lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà như vàng tan chảy mà ra.
Thư Yểu mặc một bộ đồng phục bình thường trở nên chói lọi dưới ánh tà dương, ngay cả mái tóc cũng được mạ vàng, nụ cười rạng rỡ trên môi, cánh tay tung bay, bước chân lảo đảo rồi dừng lại, một điệu nhảy nhẹ nhàng vui tươi, nhưng cô nhảy rất chậm, chỉ để Chung Duyệt Lan nhìn rõ chuyển động.
Điệu múa kết thúc, Chung Duyệt Lan thì thào tự nói: "Cậu rõ ràng biết nhảy, vì sao không tham gia?"
Cô bật cười một cách thản nhiên: "Làm sư phụ không phải càng hay hơn? Cậu được tớ chân truyền nha, học tốt để xinh đẹp hết phần thiên hạ có biết không?"
Liên tiếp bảy ngày, Thư Yểu ngày ngày dạy bổ túc, Chung Duyệt Lan giống như bị thần tiên làm phép, động tác càng ngày càng lưu loát, đang lúc thời điểm mọi người tập luyện, hóa thân đắc đạo cao nhân, theo âm nhạc phập phồng vui sướиɠ, làn váy lượn vòng, nhảy tới say sưa thoải mái, giống như một tinh linh nhỏ mới vào nhân thế, tràn ngập hiếu kỳ và nhiệt tình đối với hết thảy mọi thứ.
Lớp trưởng kêu to một tiếng tốt, dẫn đầu khen ngợi cô nàng nhảy rất tuyệt vời, tất cả mọi người đều lau mắt mà nhìn em gái Đại Lục này, đồng loạt buông bỏ khúc mắc, vỗ tay cho cô nàng, trong tiếng vỗ tay kịch liệt, Chung Duyệt Lan cười quay đầu lại, trông thấy Thư Yểu đứng ở trong đám người trùng trùng điệp điệp, thấy cô nàng trông lại, Thư Yểu đưa tay ra hiệu cho cô, dùng khẩu hình miệng thét lên: "Không hổ là cậu! Thật đẹp!"
Thư Yểu thấy mọi người vây quanh Chung Duyệt Lan, cũng mỉm cười, thành công lui người rời đi, mặt trời chiều ngả về tây, bóng dáng cô bị kéo rất dài rất dài, tan mất nơi đáy mắt Chung Duyệt Lan, có chút cô đơn khó tả.
"Đợi một chút!" Chung Duyệt Lan nhìn qua bóng lưng cô độc rời đi, đáy lòng như bị cái gì đột nhiên va chạm, chua xót không thôi, cô bỗng nhiên liều lĩnh đẩy bạn học tươi cười rạng rỡ bên cạnh, đuổi theo ra bên ngoài.
"Thư Yểu!"
Đợi cô nàng chạy ra khỏi đống người, sân tập trống rỗng, đâu còn bóng người nhỏ bé kia?
Chung Duyệt Lan đứng ở bên trong ánh mặt trời buổi chiều.
Nhớ lại nụ cười Thư Yểu trong đám người tấp nập.
Cô không duyên cớ cảm thấy, Thư Yểu cười rất bi thương.
Cô ấy vì sao lại tình nguyện dạy cô? Cũng không nguyện tự mình tham dự?
Một câu "Không có hứng thú" kia, là thật hay là giả?
Lúc Thư Yểu về nhà, đã là ánh trăng trên ngọn liễu, thời gian vào đêm.
Gần một tuần nay, cô cố gắng ở lại trường lâu nhất có thể, nói cô trốn tránh cũng được, nói cô sợ hãi cũng tốt. . . Không, cô tuyệt đối không phải sợ hãi!
Tại sao cô có thể e ngại Lý Hành chứ? Cô chỉ là. . .
Thư Yểu cắn chặt răng, cô chỉ là không biết đối mặt hắn như thế nào mà thôi, chỉ có thể cứng rắn kéo dài thời gian về nhà, càng ngày càng ... muộn hơn, tận lực tránh gặp mặt hắn.
Cô không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào? Cũng không biết làm như thế nào ở chung cùng hắn. . . Là trở lại thời điểm đối chọi gay gắt, hay là muốn bình tĩnh cùng hắn nói chuyện?
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, quan hệ của cô cùng Lý Hành đã không phải đơn giản như nhìn nhau đã ghét như vậy, tại sao lại có thể trở về lúc trước đây?
Nhất là sau khi nhận được phong thư kia, cô càng thêm bực bội khó tả, hắn là anh trai của cô. . . Sau khi biết được chuyện này, cái loại cảm giác trái với luân thường đạo lý và cảm giác cấm kỵ không thể giải thích, làm đáy lòng Thư Yểu giống như một nùi đay rối, giải thích không rõ, chém không đứt, tạp niệm hỗn loạn giống như cỏ dại sinh trưởng ngang ngược dưới đáy lòng, càng quấn càng chặt trái tim nhảy lên của cô, tựa như trói buộc trùng trùng điệp điệp, làm cho cô hô hấp nặng nề, ngày ngày tâm thần có phần không tập trung.
Còn không bằng cái gì cũng không biết, giống như ngày xưa chán ghét thù hận thì đơn giản rồi, Thư Yểu nhịn không được thở dài.
Có khi cô cũng sẽ ác ý đầy cõi lòng mà nghĩ, nghĩ nếu Lý Hành cứ đáng ghét giống như trước thì tốt rồi, cô có thể không kiêng nể gì cả nói lời nhục nhã hắn, không cần băn khoăn cảm thụ của hắn, không cần vì thế mà lòng mang áy náy.
Nhưng mỗi khi cô nghĩ như vậy, trong đầu sẽ luôn không bị khống chế nhớ lại đêm hôm đó, lúc ánh mắt hắn yên tĩnh nhìn cô ăn mì, rõ ràng là bình bình đạm đạm, giống như mưa phùn mùa xuân, ánh mắt gió mát hôm qua, rồi lại nhìn cho cô hoảng hốt không thôi, tim đập như sấm, chỉ có thể vội vàng cúi đầu, lên lầu như chạy trốn, dường như hắn là hồng thủy mãnh thú.
Chóp mũi của cô dường như vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của tô mì thịt bò đó.
Thư Yểu hít sâu một hơi, quay người muốn trở về phòng, cô yên lặng cầu nguyện hôm nay có việc, Lý Hành không ở nhà.
Nhưng có lẽ tối nay số người cầu nguyện ở Hồng Cảng quá nhiều, Thượng Đế không nghe thấy cô nói chuyện, vừa lên lầu, một tay để ngang ở trước mặt cô, ngăn lại đường đi của cô.
Thư Yểu không thể không ngẩng đầu, chống lại một khuôn mặt tuấn tú xuất sắc, một đôi mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như sương lạnh tên bắn, nhìn cho cô lại thêm lần loạn nhịp.
"Vì sao tránh tôi?"
Thanh âm lạnh lùng nương theo mùi thuốc lá nhàn nhạt đập vào mặt.
Chú thích: Hai người không có quan hệ huyết thống