Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 2: Thật sự là một con chó

Từ trại Cửu Long Thành đi ra, đúng là thời gian vào đêm.

Thư Yểu nhanh nhẹn lên xe, làm liền một mạch đội mũ bảo hiểm châm lửa.

Quay đầu lại nhìn, Cửu Long Thành giống như hang quỷ, đứng sừng sững ở cuối con đường hẹp dài, cũng đứng sừng sững trên vùng đất Hương Cảng bấp bênh này.

Ngọn đèn lóe lên kia, giống như đôi mắt lúc đóng lúc mở, im ắng ngắm nhìn cảng Victoria nơi xa, cũng ngắm nhìn bóng dáng vừa đi không quay lại của cô.

Trong ngôi nhà sáng đèn nào đó, không biết người nào cô đơn lạnh lẽo đau lòng, đang dùng radio phát đi phát lại: "Ở bên trong mưa gió lạnh lẽo, bao nhiêu phồn hoa như mộng. Đã từng muôn tía nghìn hồng, theo gió thổi rơi, bỗng nhiên quay đầu, hoan ái giống như mây khói, tuổi xuân như nước trôi đi chẳng để lại chút dấu tích. . ."

Tiếng ca thê lương bay bổng, chậm rãi trôi dạt trong đêm nay, hát hết bao nhiêu chuyện hồng trần chốn Cảng Thơm, hát lên biết bao nam nữ si tình, ái hận tình thù.

"Cảm hoài đóa hoa lơ lửng, trong trần thế không thể nào ký thác, những mưa gió ta đều không sợ hãi, chỉ cầu cùng say, mưa rơi gió thổi thế nào cũng trầm mặc, dường như là ta."

Từng câu từng chữ, đang nói tới một đoạn chuyện gió trăng không đầu không cuối.

Tiếng xe máy gầm rú, giống như dã thú gào thét, xuyên qua màn mưa, tạt nước bắn tung tóe lên người thằng nhóc tóc vàng tóc xanh dưới ánh đèn, nhóc con còn đang ngậm điếu thuốc lẩm bẩm, trách móc về phía người phóng khoáng lái xe đi thẳng kia: "Đ*t mẹ mày, mang mạng đi gặp con mẹ nhà mày đi!"

Trại Cửu Long Thành đông đúc, là động tiêu tiền trứ danh của Hồng Cảng, đến chạng vạng tối đèn còn mờ, hộp đêm đông nghịt người, tiệm tóc sáng đèn, vũ trường ca hát nhảy múa, còn có cả một con phố không bao giờ ngủ.

Gái nhảy tô son điểm phấn, trai bao tạo dáng, dưới ánh đèn mấy tên giang hồ quấn lấy em gái chân dài, trước bóp ngực sau sờ mông, hiển nhiên là một lão dê xồm, tay thì sờ mó, nói gần nói xa cò kè mặc cả, tờ một trăm đồng, còn đòi chia đôi, không được đáp ứng còn phun ra một câu: "Đồ ngu! Mở hàng cho mày, đừng có mà không biết xấu hổ, chuyện làm ăn lâu dài, tiện nghi một chút trước lạ sau quen."

Em gái chân dài là một cô gái phương Bắc, tính tình mãnh liệt dễ nổi nóng, vừa mở miệng chính là phương ngôn của Đại Lục: "Đ*t mẹ mày chứ thằng nhãi con, loắt choa loắt choát, thứ đồ to như cọng giá ấy cũng dám đến lợi dụng bà cô mày?"

Một hồi xô xô đẩy đẩy, lại chửi bậy liên thiên.

Bên trong một cửa sổ hai lớp đang mở, khói thuốc lượn lờ.

Người người đều đang xoa mạt chược hút thuốc, cảm giác vui vẻ hồ hởi, kẻ lão luyện sờ bài cũng không cần nhìn, chủ yếu chú ý một chữ "Sờ", từng đường vân trên khối mạt chược đều khác nhau, vừa sờ đã "Ối" một tiếng, hớp một chén trà lạnh vào trong bụng, hạ hỏa mới mở miệng: "Hồng trung! Ù rồi!"

Thư Yểu đi một mạch đến khu Đông, đến nơi, cô một tay ném mũ bảo hiểm, tóc đen bay múa, nhấc chân đá một cái vào cửa.

"—— bịch" cửa bị một cái chân trắng như tuyết đá văng, trắng đến mức làm người giật mình.

Âm thanh chơi mạt chược đầy phòng ngừng lại, người người đều giương mắt nhìn, thấy là Thư Yểu, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Ở khu Đông toàn là một đám đàn ông thối, một đám lưu manh háo hắc, nhưng vẻ đẹp trắng sáng mê người này, lại không người dám nhìn nhiều, chỉ sợ mất đi tròng mắt.

Chân dài thon gọn, người mặc áo khoác da, da trắng cặp môi đỏ mọng, xinh đẹp bức người, cô đi tới với bộ dáng uy phong: "Tôi muốn gặp Lý Hành."

"Đại tiểu thư ——" một người run run rẩy rẩy tiến lên, dâng một điếu thuốc lá Marlboro, móc cái bật lửa châu Âu kiểu mới: "Ngọn gió nào thổi cô tới đây, vùng này nhơ nhớp, sợ sẽ làm bẩn mắt cô..."

"Đại tiểu thư?" Thư Yểu nhìn cũng không nhìn hắn, không khách khí chút nào cười mỉa mai một tiếng: "Trong mắt các ngươi còn có đại tiểu thư tôi sao? Không phải đã nhận một con chó làm chủ rồi à? Rung đuôi một cái, sẽ dập đầu quỳ xuống."

Lời này vừa ra, toàn bộ người nơi đây cũng đều thay đổi sắc mặt, tay cầm điếu thuốc run một cái, trừng mắt nghiêng đầu nhìn ra sau, khóe miệng co giật định nói gì đó cho đại tiểu thư, ai ngờ Thư Yểu ngẩng cao đầu, khóe mắt cũng không chịu liếc hắn.

"Làm phiền, nhường một chút." Thanh âm thanh đạm cực thấp trầm truyền đến từ phía sau, như cây đàn thời xưa, tự dưng bị người gẩy một cái.

"Ôi!!! À—— chó đã đến?" Thư Yểu ngược lại không sợ hãi chút nào, cô ngoái đầu nhìn lại, một đôi mắt mơ màng quyến rũ tràn ngập chế diễu, nâng cằm dò xét hắn.

Người tới vóc dáng cực cao, lưng thẳng tắp, một thân áo trắng quần đen, nghiêm túc cài đến cúc áo trên cùng, che khuất nửa yết hầu, trông có vẻ lành lạnh lại khắc chế.

Chỉ là trên gương mặt trắng nõn tuấn lãng kia, vắt ngang một đôi mày kiếm, một đôi mắt hẹp dài sắc bén, xương lông mày nhô cao, ép không được dã tâm đầy người, con ngươi đen kịt thâm sâu, bọc lấy du͙© vọиɠ và tham niệm khó nói.

Giờ này khắc này, đôi mắt đó tối tăm phiền muộn khó tả, mắt sâu không thấy đáy không hề nhúc nhích, im ắng nhìn chằm chằm vào cô.

Thư Yểu bỗng dưng nghĩ tới loài chó dữ ở ẩn nơi vùng đất hoang, âm u nhìn qua con mồi của nó.

Quả thật là một con chó, cô lạnh nhạt mỉm cười: "Còn nhìn nữa thì móc mắt anh ra!"

Cô hung dữ trừng hắn, hung giống như một con mèo hoang.