Thị Thiếp Của Vương Gia

Chương 37: Trốn đi và chiến bại

Cao Yển đi hai mươi ngày cũng chưa từng tới thôn trang.

Một ngày trước tết Trùng dương, Vương quản sự đột nhiên vội vã tới tìm Hoa Cẩm.

"Phu nhân, người Thát Thản lật lọng, bên ngoài nghe nói Vương gia chiến một trận với Thát Thản nếm mùi thất bại, người bây giờ mấy ngày nay tốt nhất đừng ra khỏi thôn trang, tá điền trên thôn này cũng không biết Vương gia."

Hoa Cẩm biết Vương quản sự nói như vậy, sợ là thực xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Nghĩ như thế, Cao Yển đưa nàng đến thôn trang ngược lại thật sự là trong họa có phúc, tóm lại sẽ không khiến nàng bị Vương Phủ liên quan đến.

Hoa Cẩm không phải người lòng lang dạ thú như vậy, nàng tự nhiên sẽ không ngóng trông Cao Yển gặp chuyện không may, lòng dạ nàng biết rõ, thiên hạ này nếu thực sự có người có thể gϊếŧ Tiêu Phương Nghiệp, luận thực lực sợ cũng chỉ có Lũng Tây Vương.

Hoa Cẩm từ nhỏ đã thông minh, nguyên nhân chính là như thế, nàng không hiểu Cảnh Chiêu Đế tại sao cứ khăng khăng muốn gả nàng cho Cao Yển, lúc ấy phiên vương năm phương, thế lực Lũng Tây lớn nhất, mấy bên có thể chống lại triều đình.

Lũng Tây Vương nếu như không có dã tâm thì thôi, nếu thật tồn tại lòng lang sói, chẳng lẽ muốn nàng kẹp ở giữa thế khó xử giữa nhà chồng và phụ hoàng lúc hay sao.

Sinh ra ở hoàng gia, ngày đó nàng không chịu gả cho Cao Yển, há lại thật là bởi vì vẻ ngoài cùng thủ đoạn tàn bạo của hắn.

Hoa Cẩm chưa bao giờ nghi ngờ tình nghĩa của phụ hoàng với nàng, phụ hoàng trừ nàng ra, còn có ba đứa con, hai huynh một đệ, các huynh trưởng sớm thành thân sinh con, ngày cung biến đó đều bị phụ hoàng tự mình chém gϊếŧ, đến mấy đứa cháu cùng tiểu đệ của nàng cũng không buông tha.

Cái này sợ là chuyện ác độc duy nhất mà Cảnh Chiêu Đế được người đời nói nhu nhược đời này từng làm.

Nhưng phụ hoàng không gϊếŧ nàng: "Xương Nhạc, con đi Cam Châu đi, đi tìm Lũng Tây Vương, hắn nể phụ hoàng hẳn sẽ che chở con một chút. Còn có Xương Nhạc, con cũng biết vì sao đất phong con lại ở huyện Xương Nhạc?"

Xương Nhạc rõ ràng, thế nhân cũng rõ ràng, chỗ kia là đất tổ, lúc đầu phong hào này đã bị chúng thần phản đối.

Bây giờ nàng là huyết mạch duy nhất của Cảnh Chiêu Đế còn sống trên thế gian này.

Hoa Cẩm chưa bao giờ nghĩ tới tìm chết, nhưng đời này chết già ở hậu viện Vương Phủ, thị thϊếp bị Lũng Tây Vương độc chiếm , quả thực không phải mong muốn của nàng.

Ngày Trùng dương đó, thưởng cúc uống rượu, tỷ tỷ xuất giá của Chị Nha theo tập tục trở về thôn, người một nhà các nàng đoàn viên phía trước, Phùng ma ma cũng dặn dò trong phòng bếp làm bánh ngọt, đáng tiếc Tây nơi Lũng này không có cua đồng.

Hoa Cẩm thích ăn cua, những năm qua trong cung, cua đồng tiến cống từ Giang Nam, hơn phân nửa đều đưa đến trong điện nàng.

Bởi vì thời gian đặc thù, Hoa Cẩm cố ý để thị vệ trong viện cũng đặt bàn ghế, Hạ Thảo, Hạ Hà đều uống hơi nhiều, Hoa Cẩm tựa hồ cũng say.

"Ta đi tỉnh rượu, chớ theo cùng."

Trên thôn này nào có nguy hiểm gì, hai nha hoàn uống đến say khướt, nghe vào tai liền đồng ý.

Cũng may mà Lũng Tây Vương bảo Hoa Cẩm ở thôn mặc váy áo như vậy, vô luận đi đến nơi nào cũng không thấy được, Hoa Cẩm cũng hoài nghi Cao Yển cố ý bảo mình mặc thành như vậy để thuận tiện chạy trốn hay sao.

Hoa thị thϊếp mất tích.

Thời điểm nửa đêm về sáng Hạ Thảo, Hạ Hà quá muộn mới phát hiện Hoa Cẩm không trong phòng, cũng không thấy người trong sân, hai nha hoàn vội vàng hấp tấp đi tìm Vương quản sự.

Cả đoàn người trong thôn tìm đến hừng đông cũng không phát hiện Hoa Cẩm

Vương quản sự không dám chậm trễ, phái thị vệ đến trong vương phủ báo tin, nhưng mà Vương gia cũng không ở trong phủ, Dương Tố bên người Vương gia cũng không ở đó.

Vương Phi bị bệnh không dậy nổi, Vương Phủ bây giờ là do Trần Trắc Phi làm chủ.

Trần Trắc Phi nghe xong liền nói: "Một thị thϊếp mà thôi, đi thì đi, việc nhỏ bực này còn đáng báo lại sao."

Thích thú trực tiếp đuổi thị vệ trở về.

Lũng Tây Vương đại bại, bây giờ nội thành Cam Châu lòng người bàng hoàng, những năm qua có phủ Lũng Tây Vương trấn thủ, đại bộ phận khu vực biên cảnh mới miễn cưỡng bình an vô sự, hai năm qua còn liên hệ giao thương, lại không biết người Thát Thản sao đột nhiên đổi ý xé ước hẹn.

Trong thành lời đồn càng nổi lên bốn phía, nói Lũng Tây Vương này cấu kết với Thát Thản, làm Cam Châu tan tác.

-

Trong Ngũ Thần Doanh.

Dương Tố đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, không dám giao cho tay người khác.

Thấy đại phu một lần nữa thay Lũng Tây Vương băng bó xong, vội vàng đứng lên, rồi lại bởi vì toàn thân không có khí lực gì, loạng choạng một cái thiếu chút nữa trực tiếp té trên đất.

Hà đại phu kịp thời giúp đỡ hắn một chút: "Dương tổng quản, không bằng ngươi đi nghỉ ngơi, cứ như vậy cũng không tác dụng gì."

Cuống họng Dương Tố xưa nay có chút the thé, lúc này cứng rắn khàn khàn, ngược lại không khác với người thường: "Người ngoài chăm sóc ta lo lắng, Hà đại phu, lúc này Vương gia như thế nào?"

"Miệng vết thương quá sâu, cũng may thân thể Vương gia luôn luôn cường tráng hơn người, nếu không sợ sớm là... Bây giờ sốt cao không lùi cuối cùng không phải chuyện... Ài... Nếu cứ hôn mê bất tỉnh như vậy..." Hà đại phu nói.

Ngoài trướng chợt truyền đến âm thanh huyên náo.

"Con chó Vưu Vân Thái dám hại Vương gia đến vậy, ngàn vạn đừng rơi vào trên tay ông đây, bằng không thì ông đây không phải ăn sống nuốt tươi hắn không được."

"Nghe nói loại vong ân phụ nghĩa đã suốt đêm chạy đến phủ Bố Chính Sứ Ty, còn không biết bố trí Vương gia như thế nào."

"Để ta nói, dứt khoát trực tiếp gϊếŧ Tam Ty, gỡ đầu Diêu Quý, các tướng sĩ lại vọt tới Kinh Thành quấy hắn long trời lở đất, không cần ở cái địa phương khỉ gió nào chịu nhục."

Cũng không biết ai ở đằng kia vẫn luôn mắng chửi sang sảng.

"Quách phó tướng, cẩn thận lời nói!"

Dương Tố theo Lũng Tây Vương thời gian lâu nhất, hắn mà nói những tướng sĩ này tốt xấu còn có thể nghe lọt vài phần, mấy người trước đó ồn ào trong nháy mắt không lên tiếng.

Huống hồ nhìn Dương Tố một bộ lung lay sắp đổ, đến đứng cũng không vững, một bầy nam nhân cao lớn tráng kiện ở chỗ này cũng không mặt mũi tranh chấp cùng hắn.

Quách Thành Nghĩa kia cất bước đến dìu lấy Dương Tố: "Dương tổng quản, Vương gia như thế nào?"

Dương Tố nói: "Vừa rồi Hà đại phu bảo cũng không đáng lo, chỉ là phải cẩn thận dưỡng thượng một đoạn thời gian, các ngươi chớ hồ đồ trước trướng Vương gia, hết thảy chờ Vương gia làm chủ."

Trấn an xong mọi người, Dương Tố lại trở về trong trướng.

Cao Yển người đã hôn mê hai ngày, dù là Dương Tố bận trước bận sau ân cần hầu hạ, nhưng mà Lũng Tây Vương còn gầy gò thêm vài phần, bờ môi khô cạn xuất hiện tróc da.

Trong đêm Dương Tố ngồi ở trước giường Lũng Tây Vương chợp mắt, trong mơ mơ màng màng nghe một tiếng, giống như là nỉ non.

Dương Tố vui mừng, đến sau tấm bình phong gọi Hà đại phu.

"Hà đại phu, ngươi mau tới nhìn một cái, Vương gia có phải hay không sắp tỉnh."

Hà đại phu bắt mạch cho Cao Yển, lúc này người trên giường lại giật giật môi, Hà đại phu không nghe rõ: "Dương tổng quản, Vương gia nói cái gì? Chỉ sợ tình huống vẫn tạm thời không tốt."

Dương Tố lắc đầu.

Người bên ngoài không biết, hắn lại rõ ràng, Vương gia vừa rồi nhắc tới rõ ràng là hai chữ "Xương Nhạc".

Chính chủ sớm hóa thành tro rồi, nhưng không phải còn có đồ dỏm nuôi ở thôn trang sao, Vương gia cất giấu giống như châu như bảo.

Đoạn thời gian này Dương Tố dần dần suy nghĩ ra ý của Lũng Tây Vương.

Chuyện Ngô An, tuy nói là khó xử Hoa thị thϊếp, nhưng trên thực tế là Bố Chính Sứ Ty Diêu Quý mượn chuyện này đến làm nhục thể diện Vương gia, Tam Ty ở địa phương thế yếu, vẫn luôn bình an vô sự với phủ Lũng Tây Vương, nước giếng không phạm nước sông.

Cần gì vô cớ chất vấn?

Chỉ sợ Đế Vương sau lưng mới là chỗ dựa.

Vương gia cũng không phải người xúc động, vì sao lại ở ngay trước mặt phu nhân Diêu Quý chém gϊếŧ Ngô An? Mạng tên Ngô An như con sâu cái kiến không đáng giá nhắc tới, nhưng mà mượn hắn lộ ra ý đồ mới là trọng điểm.

Lũng Tây Vương sẽ không dễ dàng để cho người làm nhục, làm cho hắn cam tâm tước bỏ thuộc địa càng là không khả năng chút nào.

Vương gia đưa Hoa thị thϊếp đến thôn trang, khó không có tồn tại ý định bảo hộ của nàng.

-

Ba canh giờ về sau, thị vệ bên mình Vương gia đi mà quay lại, thấp giọng trả lời Dương Tố.

Dương Tố kinh hãi, cũng không dám lộ ra, dặn dò vài câu, cho bọn thị vệ âm thầm đi tìm.