Lũng Tây Vương vô cùng lo lắng ôm Hoa thị thϊếp đến Trúc Uyển của mình, Hoa thị thϊếp đến đêm khuya mới về tiểu viện, còn gióng trống khua chiêng, Dương Tố bên người Vương gia tự mình đưa về.
Huyên náo mọi người cả một viện không được an giấc.
Hàn thị bị đánh thức, thấp giọng chửi bới trong phòng: "Không e lệ, cũng chỉ có cái thân thể có thể câu người, cùng loại mặt hàng xấu xí như vậy ngủ qua, Vương gia như vậy mà cũng có thể nhịn xuống."
Chu thị cũng nghe thấy động tĩnh, lại tâm tư không yên ngồi một lát trên giường, cuối cùng kêu nha hoàn bên mình tới đây.
"Tôn bà chỗ cửa sau đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"
Nha hoàn kia nói: "Người yên tâm, ngày ấy nô tì nói với bà ta đi ra ngoài đưa vài thứ cho chị dâu nhà mẹ đẻ, bà ta cũng không có hoài nghi."
Chu thị nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, phất tay cho nàng xuống dưới, lúc này mới nằm lại một lần nữa.
Chỉ là chung quy không thể ngủ yên, thầm nghĩ Ngô An kia đã bị Vương gia một đao chém chết, chỗ Ngu tiểu thư tất nhiên cũng sẽ không nói cái gì lộ ra, mới miễn cưỡng bớt lo lắng.
Hóa ra ngày ấy Hoa Cẩm với Ngu Hà nói chuyện trong nội viện, Chu thị ở ngay cách đó không xa.
Ngô An nghèo rớt mùng tơi, trong nhà đến ngọn đèn cũng không nỡ thắp, chỉ là lúc ấy Hoa Cẩm cả người đều cởi chì thừa cái yếm, hắn sao lại chú ý tới mắt nốt ruồi màu đỏ nhỏ bé như vậy ở chỗ mắt cá chân.
Nhưng nghĩ đến nếu không có chứng cứ rõ nàng như vậy, chỉ bằng vào tư thái phóng đãng kia của Hoa Cẩm, sợ Vương gia vẫn sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Cũng trách Hoa Cẩm bên trong dâʍ đãиɠ, không có một ngày quần áo đàng hoàng, bình thường người chỉ bọc mấy tầng vải mỏng đi đi lại lại trong phòng, đến quần áo cũng không mặc, mới bị nàng nhìn thấy.
Chu thị không nghĩ tới, đã là như thế này, Vương gia tức giận đến mức chém gϊếŧ Ngô An tại chỗ, Hoa Cẩm vậy mà không hề hấn gì, uổng phí nàng không cần mặt mũi, gánh thanh danh dâʍ đãиɠ, ngồi đến trưa trong phòng Hoa Cẩm.
Trong viện này suy nghĩ mỗi nữ nhân khác nhau, ngoại trừ Hoa Cẩm, trong đêm này ai cùng đều ngủ không được ngon giấc.
Cao Yển tự mình thoa thuốc cho Hoa Cẩm, để phía dưới nàng ngậm ngọc thế, mới gọi Dương Tố phái người đưa nàng trở về, tuy rằng nàng mang theo dị vật không thoải mái, nhưng dù sao cũng đã quen, lại để cho tàn nhẫn Cao Yển làm đến mệt mỏi, gần như đầu chạm gối đã ngủ mất.
Nhắc tới nam nhân phần lớn là mặt hàng sắc dục hun tâm, kéo quần lên đã không nhận người.
Lũng Tây Vương lúc này, vừa ôm, lại làm, ai không cho rằng chuyện Hoa thị thϊếp đã hoàn toàn êm xuôi.
Cách một ngày.
Dương Tố lại dẫn theo một đống thị vệ đi vào trong viện, nói muốn đưa Hoa thị thϊếp xuất phủ.
Vương gia này, đại khái nghĩ tới trong lòng vẫn không thoải mái, lửa giận của hắn, không chừng lúc nào đó sẽ bạo phát đi ra, mấy nữ nhân trong hậu trạch ngoại trừ Vương Phi cáo ốm mặc kệ sự tình, những người khác khó tránh khỏi nhìn có chút hả hê dè bỉu vài câu.
Chỉ alf Dương Tố bắt đầu cũng nghĩ không thông, rõ ràng dỗ dành giống như tâm can bảo bối, người ngất đi liền gọi đại phu trong phủ đến châm cứu, Hoa thị thϊếp chẳng quá chỉ là mắt nhắm nhíu lông mày, Vương gia đã lên tiếng hừ lạnh, thiếu chút nữa dọa vỡ tim gan lão đại phu.
Lúc này tại sao lại muốn đuổi ra ngoài.
Chỉ là nghe nói đến chỗ của thôn trang, Dương Tố mới triệt để lòng mừng miệng phục với Hoa thị tiếp.
Thôn trang kia là của hồi môn của lão Vương phi, ít người biết, trong thôn trang bây giờ chỉ có mấy ma ma trước kia đi theo lão bên người Vương phi dưỡng già.
Cái này cũng không tính là gì, chỉ là thôn trang kia cách Hỏa Khí Doanh dưới trướng Lũng Tây Vương cực gần, lộ trình vào khoảng năm sáu chục dặm.
Bản thân Hoa Cẩm vốn chưa cảm thấy có cái gì, duy chỉ có Cao Yển đối với nàng cũng quá mức hà khắc, những quần áo đồ trang sức này đều không cho mang đi, theo lời Dương Tố nói Cao Yển: "Hoa thị thϊếp không cần phải."
Hoa Cẩm tức giận đến nghiến răng, đuổi hết người ra ngoài, tự mình trong phòng ngây người một lát mới đi ra.
Không nghĩ tới hai nha hoàn lại nguyện ý đi theo cùng nàng.
"Cuộc sống trong thôn trang nhất định kém hơn trong phủ đấy." Hoa Cẩm bị ép thay đổi một thân áo vải, đến trâm cài tóc đều gỡ xuống, khuôn mặt trong trắng thuần khiết, điểm yêu mị ngày xưa tản đi không ít, nhìn chằm chằm Hạ Thảo, Hạ Hà.
"Tụi nô tỳ không sợ chịu khổ."
Hoa Cẩm không lại nói tiếp.
Lũng Tây Vương không có ở đây, Dương Tố lại dẫn theo phu nhân tới, lật hết túi đồ của Hoa Cẩm ra, đến cả chỗ nào trên người nàng có thể cất đồ đều bị sờ qua, không tìm được đồ gì vượt qua khuôn khổ, cuối cùng sửng sốt túm ngọc bội Hoa Cẩm đang đeo trên cổ xuống.
Hoa Cẩm sao thắng nổi sức lực thô bạo này.
Sắc mặt nàng trầm xuống đi ra đằng sau bà tử tìm Dương Tố, đứng ở trong viện mở miệng liền mắng: "Vương Phủ các ngươi không đến mức thiếu bạc thành như vậy, ngay cả đồ cha ta lưu lại cho ta, đồ không đáng tiền cũng muốn lấy, Cao Yển đâu rồi, bảo hắn đến đây!"
Gọi thẳng tục danh Vương gia là tội lớn đấy.
"Uy phong Hoa thị thϊếp thật to!" Hàn thị đứng ở đằng kia châm chọc nói, "Ngươi bảo bây giờ Vương gia còn có thể gặp ngươi sao?"
Hoa Cẩm căn bản không để ý tới nàng, chỉ chạy tới kéo bà tử, muốn lại ngọc bội của mình.
Dương Tố ngược lại là biết làm người, cũng không có nổi nóng với Hoa Cẩm, cung kính không ngừng nói: "Đều là hiểu lầm, hiểu lầm, Vương gia sớm đã phân phó, còn không mang thứ đó trả lại cho Hoa thị thϊếp!"
Hoa Cẩm nắm ngọc bội bản thân, trong lòng mắng Cao Yển máu chó phun đầy đầu, lúc muốn ngủ mình thì lời gạt người nào cũng đều có thể nói, rút cái nghiệt vật kia ra lại là một sắc mặt khác.
Mặt người dạ thú như vậy, may mắn năm đó không đồng ý gả cho hắn.
Vị phu nhân lẳиɠ ɭơ kiều diễm duy nhất trong phủ xám xịt bị đưa đi, hậu viện Vương Phủ giống như lại khôi phục bình tĩnh.