Ánh mắt trực tiếp mà giữ kín như bưng như vậy, Hoa Cẩm không chú ý đến cũng khó khăn, Hoa Cẩm ngẩng đầu, không ngờ từ xa đối diện với ánh mắt Ngu Hà, nàng ngây ngốc giật mình trong nháy mắt, lại rất nhanh giật khóe môi ra.
Hoa Cẩm để Hạ Hà thu hồi quạt xếp trong tay, chậm rì rì đi tới phía Ngu Hà, nàng mặc váy lụa thêu hoa cỏ tươi đẹp, nhìn rất có bộ dạng thuỳ mị nết na, nữ nhân sờ lên tóc mai nói: "Không nghĩ tới sẽ gặp được người ở chỗ này, tiểu thư bây giờ tốt chứ?"
"Là ngươi." Sắc mặt Ngu Hà thay đổi, rồi lại nghĩ được dù sau cũng là Lũng Tây Vương phủ, cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Hoa Cẩm hừ lạnh một tiếng, liếc mắt Hàn thị ngồi ở bên cạnh, quay người rời đi.
Kỳ thật yến hội chẳng mấy thú vị, Hoa Cẩm đến nay ăn không quen đồ ăn chỗ này, ngoại trừ gùi dê, trong bữa tiệc còn có bướu lạc đà thui, đủ để bên ngoài có thể thấy được Lũng Tây Vương coi trọng Vương Phi, nhưng nàng chẳng mấy hào hứng, gần như không dùng bao nhiêu.
Ngày sinh Vương Phi, mấy người các nàng đều là tiếp khách, quan viên gia quyến đều ở trong sảnh, thê thϊếp trong phủ cũng không coi là nhiều, mấy người cũng chưa ngồi đầy bàn lớn.
Dựa vào danh tiếng của Lũng Tây Vương, một đêm ngự ba nữ không nói chơi, cũng may hắn mặc dù ở trên giường thích giày vò người, cũng không có chuyện cổ quái gì khác, nếu thực bảo nàng cùng người khác hầu hạ nam nhân, nàng cũng không biết bản thân có thể trực tiếp thiến hắn hay không.
Lũng Tây Vương Cao Yển với Vương Phi đãi khách ở bên ngoài.
Trần Trắc Phi bình thường chướng mắt những thị thϊếp các nàng, nhưng ở trong trường hợp này, nàng ta đến tư cách lên bàn tiệc cũng không có, đứng ở bên người Lũng Tây Vương chỉ có thể là thê tử của hắn.
Trắc Phi nói thì dễ nghe, vào gia phổ Cao thị, cũng chẳng qua vẫn chỉ là một người thϊếp.
Bên ngoài lờ mờ còn có thể nghe được âm thanh ca múa.
Hoa Cẩm trước kia ở Ngu phủ, lúc làm thị nữ của Ngu Hà từng cùng nàng xem qua một lần.
Nữ nhân vùng Tây Bắc này cao lớn hơn một chút so với bình thường, vả lại ngũ quan sâu sắc. Chẳng qua hẳn là do thẩm mỹ của bản thân Lũng Tây Vương, như Chu thị hay Hàn thị, mặc dù sinh trưởng ở Tây Bắc, vẫn thấp hơn so với người bình thường.
Mà Hoa Cẩm các nàng lại càng không cần phải nói, vóc dáng nhỏ bé hơn rất nhiều, vì vậy mỗi lần Lũng Tây Vương đều giống như xách đao kéo mũi tên, đơn giản kéo nàng dậy.
Những vũ nương này tuy rằng thân thể cao lớn, nhưng lại dị thường nhẹ nhàng, tư thái ưu mỹ, nhìn tuyệt không cứng ngắc.
Hoa Cẩm nghĩ đến, lắc lắc đầu.
May mà rượu trên bàn còn có thể uống được, vùng Lũng Tây sinh ra rượu nho mùi vị ngọt ngào, hương thơm êm dịu, Hoa Cẩm có lẽ trong lòng có tâm sự, không khỏi uống nhiều thêm mấy chén.
Trong sảnh nhiều người, nàng vừa uống rượu toàn thân khô nóng, nơi đây không ai ngăn cản nàng, Hoa Cẩm lưu lại hai nha hoàn, đứng lên đi ra.
Bên ngoài phòng có hòn non bộ, hồ nhân tạo, nay trời đã lập thu, trong phòng nóng, gió đêm đã có chút hơi lạnh, Hoa Cẩm ở nguyên chỗ hóng gió một lát.
Chợt nghe được sau lưng có người gọi nàng.
"Hoa Cẩm."
Nàng quay đầu, mượn ánh trăng thấy rõ người tới cách đó không xa.
"Hóa ra là tiểu thư."
"Hoa Cẩm, ngươi sao lại đến Vương Phủ, còn trở thành thϊếp thất của Lũng Tây Vương? Nghe mẫu thân của ta nói ngươi không phải..." Ngu Hà hỏi.
Hoa Cẩm căn bản không để ý tới nàng ta, vượt qua nàng ta ở bên cạnh.
Đại gia tộc Lũng Tây này, nói đến nói đi cũng nhiều người như vậy, mấy trăm năm cắm rễ ở chỗ này, rắc rối khó gỡ, quan hệ thông gia lẫn nhau, luôn luôn có chút quan hệ với nhau, nhìn thấy ở bữa tiệc phủ Lũng Tây Vương cũng vô cùng bình thường.
Huống chi Hoa Cẩm cũng không nghĩ tới cả đời trốn tránh người nhà họ Ngu.
Yến hội quả thật rất không thú vị, Hàn thị, Chu thị cũng không biết chạy đến nơi đâu, chỉ còn một mình Trần Trắc Phi, Trần Trắc Phi ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, thấy Hoa Cẩm ánh mắt cũng không nhìn một cái.
Hoa Cẩm cũng không thèm để ý, ngồi thẳng ở đằng kia đợi đến lúc chính sảnh trong yến hội tản ra.
Hạ Thảo và Hạ Hà hai người dìu nàng trở về, mới phát hiện nàng có chút say, bước chân rõ ràng lảo đảo.
"Phu nhân, để nô tỳ tới phòng bếp nấu canh giải rượu."
"Không cần, các ngươi đi lấy chút nước ấm, ta muốn tắm rửa." Hoa Cẩm đè lên huyệt Thái Dương, nhăn lông mày nói.
Cả người nàng ngâm mình ở trong thùng gỗ, cho thị nữ đều đi ra, vẫn còn tức giận chưa tan, cảm thấy không quá thoải mái, dứt khoát vùi cả thân thể vào, kỹ năng bơi của Hoa Cẩm rất tốt, ở dưới nước nín thở một lát.
Thần trí cuối cùng cũng thanh tỉnh không ít.
Lại đột nhiên bị người ta xách lên, nam nhân ôm vai nàng trực tiếp kéo nàng ra từ trong nước, trên mặt Hoa Cẩm đều là nước, trừng mắt nhìn mới nhận ra hắn: "Vương gia, ngài tại sao cũng tới?"
Hôm nay là lễ lớn của Vương Phi, vô luận như thế nào hắn cũng nên đứng ở Ngọc Sanh Uyển mới phải.