**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Bống Maria đã đề cử cho truyện nhé!
Chẳng những không có, cảm giác cũng không biết có phải là lỗi của nàng hay không, cái hung vật này còn trướng thêm vài phần.
Trước kia lúc ở bên người này, tuy rằng cũng mệt mỏi, nhưng đại bộ phận đều là hắn động, nàng chỉ cần coi mình là một miếng thịt trên cái thớt gỗ là được.
Hoa Cẩm tạm thời ngừng động tác, ngơ ngác, ủy khuất ngửa mặt nhìn hắn: "Vương gia, vυ' thϊếp thân đau, tay cũng không còn sức nữa rồi."
Thấp đủ để không cho người thứ ba nghe thấy, thanh âm cũng nũng nịu yếu mềm.
Khuôn mặt sắc sảo của Cao Yển nhíu lại, đối diện với ánh mắt của nàng mới nhu hòa đi chút ít, Lũng Tây Vương khó chịu cũng đành thôi, hướng dẫn cho nàng: "Nàng động mạnh theo một chút, tùy ý kêu hai tiếng, ta sẽ chịu không nổi."
Nàng quả nhiên làm theo biện pháp của hắn.
Tiểu phu nhân nghe lời xê dịch thân thể, nàng dùng sức đè ngực của mình xuống, gần như không lưu lại một khe hở, xung quanh thân gậy là nhiều sợi gân xanh nhô lên.
Nàng thậm chí dùng núʍ ѵú chính mình đè ép lỗ tinh trên đỉnh qυყ đầυ của nam nhân.
"Vương gia... A......" Nàng chuyển động một lần lại một lần, kìm lòng không được lắc lắc mông.
"Gọi tiếp." Hắn thở hổn hển mệnh lệnh nàng.
"Cao Yển..."
Lúc Hoa Cẩm mở miệng hô lên tên của hắn, toàn thân nam nhân run rẩy một cách mãnh liệt.
Tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập, Cao Yển siết chặt vai Hoa Cẩm, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau đớn, giống như dã thú gầm rú, Hoa Cẩm cắn môi.
Đại khái ai cũng không nhìn được, nàng sợ hắn, mặc dù bây giờ hắn đã cạo đi râu ria, cũng chưa bao giờ gϊếŧ người trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn sợ hắn như trước.
Trong lúc đó, dươиɠ ѵậŧ giữa hai vυ' mãnh liệt co rút run rẩy, trong nháy mắt tiếp theo, đã phun ra dịch trắng đυ.c đặc dính.
Đầu Hoa Cẩm ngay phía trên nó, nàng hoàn toàn không kịp tránh, toàn bộ chất lỏng dinh dính tung tóe đến trên mặt cùng vυ' mềm của nàng.
"Vương gia... Có chút mặn." Nàng lè lưỡi, liếʍ liếʍ khóe miệng, như là đang nếm mỹ vị thế gian này, nhìn về phía hắn cười đến tươi sáng.
Tiểu yêu tinh này, là cố ý.
Cao Yển trực tiếp xốc nàng lên, nhào tới phía nàng, Hoa Cẩm bị nam nhân đè dưới thân thể.
Đầu gối của hắn cưỡng chế chống giữa hai chân nàng, dươиɠ ѵậŧ vừa trút qua một lần lại trở nên cứng rắn lần nữa, đâm bắp đùi của nàng: "Đừng chọc loạn ta, hửm? Thực làm chết nàng rồi, ai tới bù cho bản vương một tiểu nương tử lớn lên giống nàng như đúc."
"Vương gia, thϊếp thân muốn đi rửa mặt." Trên thân đều là đồ của hắn, còn chảy ra một thân mồ hôi.
Hắn ngoảnh mặt ra ngoài gào to: "Chuẩn bị nước."
Thanh âm Dương Tố quả nhiên xuất hiện rất nhanh: "Vâng, Vương gia."
-
Hoa Cẩm cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt ngâm trong nước, chẳng qua chỉ mới ba năm, nàng đã không quá quen có người hầu hạ bên cạnh, Hạ Thảo, Hạ Hà cầm quần áo đưa vào cho nàng liền ra.
Trong vương phủ này, nhìn xem nhiều loại hoa tươi đẹp, kỳ thật không khác gì l*иg giam, nhưng ở bên ngoài cũng chưa chắc đã tốt, Hoa Cẩm không biết nghĩ đến cái gì, sợ run cả người.
"Có chút nguội mất." Mặt nước nổi lên một vòng rung động, "Có muốn cho người đổi nước hay không."
Hoa Cẩm mở mắt ra, mới phát hiện nam nhân cường tráng như gấu đã đứng ở trước mặt mình: "Vương gia, không cần, thϊếp thân đã ngâm xong rồi."
"Thích như vậy, lần sau tới Trúc Uyển, chỗ ấy trước kia sửa một cái bể tắm, lớn hơn thùng tắm của nàng nhiều, nàng tắm cho sướиɠ." Nam nhân cầm trong tay một miếng vải bố, trực tiếp vớt nàng từ trong nước ra bao lên.
Hoa Cẩm có chút kỳ lạ, nơi vùng đất Tây Bắc này?
Lũng Tây Vương nhìn cũng không phải là người xa hoa lãng phí.
"Tiểu viện của Vương gia, thϊếp thân đi sẽ không tốt." Nàng ngược lại vẫn thủ lễ, Trúc Uyển kia theo lẽ thì đến Vương Phi cũng không có tư cách qua đêm ở lại, nàng sao dám đi quá giới hạn.
"Nàng cũng thật là hiểu chuyện." Cao Yển ôm ngang nàng, cúi đầu nói.
Hoa Cẩm ngượng ngùng, dựa vào chỗ ngực hắn nói: "Tạ vương gia tán dương."
Cao Yển nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều diễm giống như hoa của tiểu phu nhân, nhất thời nghẹn họng, không lại nói tiếp.