Nàng không có bạc riêng, nữ công càng làm không được, Hoa Cẩm thở dài một tiếng rồi vào cửa.
Hai người thị nữ mới tới ngược lại là tri kỷ, hầu hạ nàng thay quần áo, lại vội bưng nước ấm tới cho nàng dùng, Hoa Cẩm lau rửa thân dưới sạch sẽ, thay đai nguyệt sự miễn cưỡng nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
"Các ngươi đi ra ngoài đi, không có phân phó không cần vào đây."
Nữ nhân bên trong hậu trạch này, ngoại trừ Vương Phi, Trắc Phi, những người còn lại nếu không cần thiết thì đến cửa cũng ra không được, giống như ao tù nước động, chỉ vây quanh một người đàn ông kiếm chút sủng hạnh mà sống.
Hoa Cẩm suy nghĩ một chút, lại bò lên từ trên giường, tự mình tìm giấy mực.
Cảnh đêm dần dần sâu.
Hoa Cẩm đoán tối nay Lũng Tây Vương sẽ không qua, thân thể nàng chưa sạch, ngày hôm trước không được tận hứng chỗ nàng, sao còn lại đến.
Nàng đang ngồi ở trên giường, trên bàn bày biện mấy cái hộp cuàng ba trang giấy còn chưa khô vết mực.
Lúc Lũng Tây Vương đi tới, hộp đang mở một nửa, Hoa Cẩm mãnh liệt ngẩng đầu thấy người tới chợt có chút bối rối, sau lại như giận như mừng gọi một tiếng: "Vương gia, ngài đã tới!"
Tiểu phu nhân cứ chân trần như vậy rơi xuống giường, uồm vào trên người nam nhân, Lũng Tây Vương lại không hiểu được cái gì gọi là tình thú vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân thể hắn khoẻ mạnh, một tay đã nắm cả vòng eo Hoa Cẩm nhấc nàng lên.
"Đang làm cái gì?" Hắn ôm nàng trở về trên giường.
Hoa Cẩm chỉ chỉ mấy trang giấy trên bàn nói: "Không phải sắp tới ngày sinh của Vương Phi sao, thϊếp thân muốn tự sao một bản kinh Phật đưa cho Vương Phi."
Cao Yển cầm lấy trang giấy nhìn, chữ viết không nói là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng thật là không hề đẹp mắt, hắn nhìn cười cười: "Ngược lại là làm khó nàng rồi."
"Thϊếp thân không biết cái khác, mặc dù viết chữ không tốt mấy, nhưng tốt xấu có lòng, ngóng trông ngài và nương nương tốt đẹp, sớm ngày thêm một tiểu chủ tử trong vương phủ." Hoa Cẩm thu hộp lại.
Mặt Cao Yển lập tức lạnh xuống, thả giấy ra hơi châm chọc nói: "Nàng cũng thật hiếu kính đấy, trong hộp là cái gì?"
Hoa Cẩm vội vàng mở hộp ra cho hắn nhìn: "Là ngọc bội trước kia thϊếp thân mang trên người, người nhìn xem, đồ chơi nhỏ không đáng tiền."
Lũng Tây Vương cầm trong tay vuốt vuốt, chỉ nói câu: "Tỉ lệ bình thường, xác thực không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ là hoa văn phía trên này ngược lại rất kỳ lạ."
Rồi lại trả lại cho nàng.
Hoa Cẩm thở ra một hơi, cất hộp vào trong tủ.
Trước kia nàng gặp không ít thứ tốt, đương nhiên có thể phân biệt ra ngọc bội kia quả thực thấp kém, nếu không dù như thế nào, nàng cũng sẽ không lưu lại đến hôm nay, coi như làm kỷ niệm mà thôi.
"Nghỉ ngơi đi."
Cao Yển cúi người ôm lấy nàng, Hoa Cẩm ở trong lòng ngực của hắn xấu hổ hai cái, níu lấy vạt áo của hắn nói: "Vương gia, thân thể thϊếp thân còn chưa sạch sẽ, không thể hầu hạ tốt cho người."
"Lần này của ngược ngược lại tới hơi lâu chút." Cao Yển giật mình, "Không sao."
Bây giờ cũng đã là ngày thứ ba, dựa vào vài lần trước của nàng, chỉ ngày đầu tiên số lượng nhiều, ngày thứ hai đến trong đêm cũng liền kết thúc.
Lại hỏi nàng: "Nghe đại phu nói thân thể nàng hỏa vượng, thuốc kê cho nàng đã uống chưa, khó trách mỗi lần làm chưa được vài cái đã kêu đau."
"Uống rồi, mỗi ngày thϊếp thân đều đúng hạn uống, trong chuyện này sao có thể trách được thϊếp thân, Vương gia ngài thiên phú dị bẩm, thân thể thϊếp, chỗ kia của người so với những gì thϊếp thân nhìn thấy trong sách đều lớn hơn rất nhiều."
Lời này giống như lửa cháy đổ thêm dầu.
Du͙© vọиɠ nam nhân vốn nặng, hai người lăn cùng một chỗ, Hoa Cẩm giống như đốt lửa, mặc dù quần áo toàn thân đều cởi ra, chỉ chừa đai nguyệt sự cũng không dùng đc.
Lũng Tây Vương cũng rất hưng phấn, nằm ở trước ngực nàng liếp láp bầu ngực sữa của nàng, gặm gặm cắn cắn, hành hạ hai đầṳ ѵú phấn trắng nõn nà, : "Chỗ này có phải đã lớn hơn một ít hay không."
Da thịt Hoa Cẩm nõn nà, trán nổi lên mồ hôi nho nhỏ dày đặc, yếu ớt che ngực bản thân nói: "Còn không phải vì Vương gia ngài sao, chuyện khác không nói, hôm qua thϊếp thân cảm thấy áσ ɭóŧ cũng có chút chặt rồi đấy."