Hoa Cẩm là bị người giày vò đến tỉnh.
Thân thể nam nhân thô kệch cứng rắn không biết làm sao lại chen đến trước ngực nàng, hắn chôn đầu xuống thay phiên gặm mấy lần hai bên ngực nàng.
Phủ Lũng Tây Vương nhiều thế hệ trông coi trọng địa Tây Bắc này, lúc Cao Yển mười sáu tuổi tiếp nhận gánh nặng phủ Lũng Tây Vương.
Không giống những công tử thế gia khác chỉ sống trong nhung lụa, hắn ngày ngày làm bạn với mũi tên, cung kiếm, áo giáp khoác trên vai lao tới chiến trường gϊếŧ địch vô số, lúc còn chưa cập quan đã sớm hung danh hiển hách.
Ai sẽ nghĩ tới một Lũng Tây Vương có thể khiến cho người Thát Thản nghe tên đã sợ mất mật giờ phút này đang nằm trên người tiểu phụ nhân, bàn tay thô lệ tràn đầy vết chai bắt lấy bầu vυ' phu nhân, thịt trắng noãn dưới lòng bàn tay hắn bị chen lấn chà xát đến thay đổi hình dạng.
"Vương gia..." Hoa Cẩm còn không quá mức tỉnh táo, âm thanh liên tiếp mềm nhũn, "Ngài cởi hết váy áo của ta lúc nào vậy... Ái, đừng cắn, vυ' thϊếp thân đau..."
Lũng Tây Vương cả một đêm không sao ngủ nổi, mà Hoa Cẩm bởi vì nguyệt sự không thể dùng băng, trong đêm nàng lại ngại nóng, lật qua lật lại, tự lột quần áo bản thân.
Trong phòng ánh nến không tắt, tiểu phu nhân trắng bóng nâng cao cặρ √υ', hai chân hơi mở, chỗ đũng quần được bọc đai nguyệt sự nhu thuận nằm ở bên cạnh, ngẫu nhiên nói mê hai tiếng cũng làm cho người nghe miệng đắng lưỡi khô.
"Tiểu da^ʍ phụ, bản thân trong đêm tự cởϊ qυầи áo ôm lấy bổn vương thè lưỡi ra liếʍ, lúc này lại oán lên người bổn vương? Bổn vương hầu hạ nàng không tốt?"
Cao Yển hung hăng cắn một cái trước ngực Hoa Cẩm, đầṳ ѵú vốn nhỏ như hạt đậu bỗng dưng tăng gấp hai, Hoa Cẩm vừa đau lại ngứa, chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể không tự chủ được cong lên nghênh đón hắn: "A..., Vương gia, thϊếp thân..."
"Nằm sấp."
Lũng Tây Vương thở hổn hển, chợt nhấc thân thể nàng lên, làm cho nàng quỳ nằm sấp, bản thân tức thì đè lên từ phía sau, một tay ôm nàng.
Hoa Cẩm vểnh bờ mông lên đưa lưng về phía Cao Yển, nam nhân nằm ở trên lưng nàng, vật to lớn cứng rắn giữa hai chân, dọc theo khe hở giữa hai chân nàng nhét vào bên trong.
Hắn cũng không kiêng kị, cách đai nguyệt sự chống đỡ cửa huyệt, cách lớp vải cọ ở bên ngoài, dưới háng mãnh liệt thúc lên bờ mông nàng: "Kẹp chặt."
Hoa Cẩm cúi đầu, đã thấy bên hông mình là cánh tay cường tráng màu đồng của nam nhân, cơ bắp cánh tay nổi lên, sợ rằng so với chân của nàng còn to hơn.
Cho dù không biết đã làm chuyện này với hắn bao nhiêu lần, Hoa Cẩm có lúc vẫn cảm thấy e ngại.
Biên cảnh Tây Bắc này, tại sao có thể có nam nhân giống như hắn vậy, sinh ra vạm vẽ như núi, sợ chỉ hơi dùng chút lực đã có thể bẻ gãy cánh tay nàng rồi.
So với nam nhân Hoa Cảm gặp được từ nhỏ đều đen hơn cường tráng hơn.
Mà giữa hai chân khép lại của nàng, gậy to xấu xí đang qua lại không ngừng ra vào, hơn một nửa thò ra phía sau nàng, trên mặt đầu dươиɠ ѵậŧ chảy xuống vài giọt chất lỏng màu trắng đυ.c.
Đồ vật ngăm đen này bình thường đã lớn, so với trong Đông Cung Đồ còn khoa trương hơn, tay nàng cũng bao không hết, cũng không biết sao mà hắn có thể thọc vào được cái huyệt nhỏ phía dưới kia.
Cao Yển chăm chú siết chặt, giữ lấy thân thể của nàng, thẳng lưng đút vào phía trước, da thịt bên đùi Hoa Cẩm vô cùng nhất trắng nõn, cọ xát nhẹ vài cái đã đỏ lên.
Sau rèm che cái giường vang lên ken két, không chỉ là chân của nàng, bờ mông Hoa Cẩm cũng bị hắn đυ.ng vào vừa đau vừa chua xót: "Vương gia, ngài đụng nhẹ chút."
"A...... Ngài muốn gϊếŧ chết thϊếp thân rồi..."
"Cái này đã chịu không nổi? Chờ nguyệt sự nàng qua, để cho bổn vương làm đã, hửm? Nhưng không cho cứ thế ngất đi."
Cao Yển sợ là đã quên chỗ huyệt nàng còn bọc vải, cánh tay khác vây quanh trước người nàng, lúc dươиɠ ѵậŧ lui về sau, bàn tay hắn thuận thế bóp nhẹ hai cái trước người nàng.
Đai nguyệt sự của Hoa Cẩm mang một đêm không đổi, dây lưng nho nhỏ quấn bên hông sao chịu được lực đạo của hắn, mới vài cái cứ như vậy đứt gãy.
Hoa Cẩm bất ngờ, vừa giận vừa thẹn, cũng không dám nổi giận với người nọ sau lưng, cánh tay vội vàng túm lấy đồ vật, hoảng loạn nói: "Vương gia!"
_______________