Cao Yển trầm mặt, kẹp Hoa Cẩm ở dưới cánh tay xách vào màn che, Hoa Cẩm trực tiếp bị hắn đẩy ngã trên giường, cũng may giường mềm, Hoa Cẩm ở giữa giường đạp hai cái lrất nhanh đã quỳ ngồi dậy.
"Vương gia."
Quần áo trên người Cao Yển lỏng lẻo, nàng kéo một cái dây lưng đã ra.
Nam nhân sừng sững ngồi ở đó, côn ŧᏂịŧ đỏ đen ngóc đầu lên cao, Hoa Cẩm hơi cúi người, đầu dị vật nóng hổi suýt nữa trực tiếp vỗ trên mặt nàng.
"Ngài đừng nóng giận, thϊếp thân không phải là thân thể bất tiện hay sao, hôm nay tới nguyệt tín, bụng cũng không thoải mái, vừa rồi nằm một lát, sợ làm ngài mất hứng mới để cho hai nha hoàn kia đến hầu hạ ngài."
Nàng nắm chặt vật to dài của hắn.
Cao Yển lại khẽ đẩy đẩy nàng: "Không cần."
Hoa Cẩm cũng không đoán ra hắn có ý gì, chỉ biết là nếu hôm nay không làm cho hắn tận hứng, chỉ sợ không thể bỏ qua.
Nàng không đợi Cao Yển kịp phản ứng, cúi người, thừa cơ cắn vào trong miệng đồ vật giữa hai chân hắn.
Hai thị nữ đến rửa cũng không kịp rửa, Hoa Cẩm cảm giác da đầu xiết chặt, nam nhân lúc bình thường, nhất định sẽ rửa mặt mới ân ái với nàng, hôm nay trên người hắn vẫn còn mùi mồ hôi, chớ nói chi là nơi này.
Lúc này lại bảo hắn đi tắm, sợ chỉ càng trêu chọc hắn mà thôi.
Mùi hôi tanh trực tiếp xuyên thấu chóp mũi nàng, chui vào bên trong thực quản, dạ dày buồn nôn co rút như bài sơn đảo hải, Hoa Cẩm khó khăn mới ngăn chặn cảm giác muốn nôn mửa mãnh liệt.
Hơn nữa dươиɠ ѵậŧ của hắn đối với nàng mà nói, thật là to, Hoa Cẩm căn bản ngậm không nổi, há to mồm mới miễn cưỡng nuốt non nửa.
Hoa Cẩm duỗi đầu lưỡi ra liếʍ hắn, chọc vào lỗ hổng đi tiểu nơi đỉnh qυყ đầυ, lúc trước nàng giúp hắn thử qua mấy lần, bây giờ thuần thục hơn rất nhiều.
Nàng bình thường thoại bản gì cũng xem, không biết là ai kẹp Xuân Cung Đồ ở bên trong đưa tới, nàng cũng không quá chú ý.
Cao Yển cúi đầu nhìn lại, Hoa Cẩm nằm sấp ở bụng dưới cơ bắp căng phồng màu đồng của mình, chỉ có chính hắn rõ ràng, để nàng ngậm lấy như vậy, hắn phải dốc hết toàn lực như thế nào, mới chống đỡ được xúc động muốn đè nàng dưới thân thể cắm vào mãnh liệt.
Lũng Tây Vương chỉ nhìn một chớp mắt đã nhắm mắt lại, nhưng cái này cũng đủ rồi.
Hoa Cẩm buông mắt, lông mi dài nhỏ run nhè nhẹ, dươиɠ ѵậŧ sưng to cứng rắn của hắn đang bị môi anh đào bao bọc quá chặt chẽ, cây gậy ngăm đen to lớn kẹp ở giữa cánh môi, nàng thè lưỡi liếʍ qua từng túi tinh sung mãn mượt mà.
Nàng thuận theo mở môi ra, liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ giữa háng nam nhân, nữ tử bình thường cũng không vui vẻ làm việc này, mà trên mặt Hoa Cẩm lại nhìn không ra quá nhiều thần sắc miễn cưỡng.
Thật là trời sinh hầu hạ người, nhưng hắn cũng không thích nàng như vậy.
Hôm nay Cao Yển vốn đầy mình lửa giận muốn giày vò nàng, mà không biết như thế nào, lập tức đã tiêu tán hơn phân nửa.
Trên dươиɠ ѵậŧ đầy nước miếng ẩm ướt của nàng, Cao Yển vuốt mái tóc trên mềm của nàng, đột nhiên kéo Hoa Cẩm đứng lên từ giữa hai chân hắn.
Hoa Cẩm được hắn ôm ngồi ở trên bụng, tư thế hoang da^ʍ của nàng đúng lúc đối diện mắt hắn, kinh ngạc nhìn hắn, ngược lại treo cười nói: "Vương gia, tại sao không muốn thϊếp thân liếʍ nữa."
Cao Yển nhìn chằm chằm Hoa Cẩm một lát: "Hôm nay có chút mệt mỏi, ngủ đi."
Hoa Cẩm cảm thấy không hiểu rõ, nàng xê dịch bờ mông, côn ŧᏂịŧ đằng sau gần như dán chặt lấy nàng, cứng rắn như vậy mà nói không cần nàng?
Chỉ là Hoa Cẩm xác thực cũng không mấy thoải mái, vừa dính vào gối đầu đã ngủ mất lúc nào không hay.
Bình nước nóng kia nàng đã quên không mang trở về phòng, ngược lại mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm nàng từ sau lưng, bàn tay ấm áp chui vào trong áσ ɭóŧ của nàng, bóp bụng dưới cho nàng.