Cao Yển thức dậy sớm, Hoa Cẩm dậy theo hầu hạ hắn mặc quần áo, Triệu ma ma theo thường lệ đưa thuốc tránh thai tới.
Thuốc này đen như mực, vừa đắng lại khó ngửi, Hoa Cẩm đứng ở một bên nhíu mày nắm lỗ mũi nuốt thuốc xuống, lại vội vàng uống một hớp nước át bớt được mùi vị.
Hoa Cẩm tư thái xinh đẹp, chỉ một chút không cam không nguyện cũng khiến cho người cảnh đẹp ý vui, mang theo vài phần mị cốt.
Chờ nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Cao Yển vốn nên rời đi đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Hoa Cẩm suy nghĩ một chút cười nói: "Vương gia, ta nghe nói những cô nương trong Hoa Lầu đều có phương pháp tránh thai của chính mình, không cần uống mỗi ngày, cũng có tác dụng, bằng không thì thϊếp thân tìm Dương tổng quản hỏi đại phu trong phủ một chút, kê mấy đơn thuốc, như vậy cũng giảm bớt việc."
Thuốc này nàng gần như đã uống nửa năm, nói là ôn hòa, kỳ thật cũng chẳng khác mấy loại thuốc độc.
Lũng Tây Vương hai mươi tư tuổi, dưới gối nửa đứa con cũng không có, có lẽ là không muốn thứ trưởng tử sinh ra trước, chờ chỗ Vương Phi truyền tin vui, nhưng quan hệ của hắn cùng Vương Phi cũng không quá tốt, về phần nàng.
Hoa Cẩm tự cho là đoán ra ý của hắn, nào biết được lại khiến cho Cao Yển bỗng nhiên biến sắc, đến nhìn cũng không nhìn nàng đã phẩy tay áo bỏ đi, lúc gần đi còn đá ngã cả bình sứ Thanh Hoa của nàng
Như vậy còn chưa hết giận, Cao Yển trầm mặt, người cũng tới trong sân rồi, Chu thị bên kia cũng dậy sớm, chỉ vì gặp hắn một lần.
"Vương gia." Chu thị chào từ xa.
Lũng Tây Vương mặt không biểu tình hơi gật đầu, quay người nói với Dương Tố: "Hoa thị không tuân quy củ, cấm túc hai tháng."
Dương Tố khẽ giật mình, vội vàng tuân lệnh: "Vâng."
Cao Yển không tránh một ai, không chỉ là Chu thị, thị nữ vẩy nước quét nhà trong viện này đều nghe thấy được.
Dương Tố rất nhanh làm theo lời Cao Yển, thường ngày vào thời điểm này, Hoa Cẩm sớm nên trở về giường tiếp tục ngủ, sao hôm nay lại không có.
Hai người thị nữ một trước một sau tiến tới thu dọn.
Hoa Cẩm ngồi ở trên giường, chậm rì rì nhìn sơn móng tay ngón tay mình: "Các ngươi cũng thấy được, Vương gia là hậu duệ quý tộc, không phải người dễ đối phó như vậy, nhưng vinh hoa phú quý so với việc này không coi vào đâu, người thường đi chỗ cao, ta cũng không ngăn đón các ngươi, chỉ là chính các ngươi nhìn Vương gia như chuột thấy mèo như vậy, lúc nào mới có thể được việc, bây giờ ta bị phạt, đương nhiên cũng không giúp được các ngươi."
Lời nói đã rõ ràng như vậy, chỉ cần các nàng còn là thị nữ của nàng, chủ tớ ba người đều là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Hoa Cẩm nàng bị cấm túc, các nàng đương nhiên đến tiểu viện cũng ra không được, còn nói gì đến chuyện nhìn thấy Vương gia.
Vòng vàng trên cổ tay Hoa Cẩm quá mức chói mắt, còn có áo mỏng trên người nàng, chỉ như quần áo ngủ bình thường mặc trong phòng mình, hoa văn mẫu đơn nơi góc áo kia, nhìn như tầm thường, nhưng thực ra là dùng chỉ vàng để thêu.
Hai thị nữ cúi đầu liền nhìn thấy.
Trong đó còn thị nữ Xuân Thảo lanh lợi, nghe vậy nhanh chóng thẳng tắp quỳ xuống dập đầu với Hoa Cẩm: "Trước kia đều là nô tỳ sai, mong rằng phu nhân rộng lượng không so đo cùng nô tỳ."
Lúc trước nàng với Hoa Cẩm cùng nhau vào phủ, Hoa Cẩm chỉ ra biết vài mặt chữ, có cơ hội đi hậu hạ bút mực cho Vương gia.
Nghe gã sai vặt ngoại viện nói, hai người cùng ngày đã ở trong thư phòng làm chuyện đó, thời điểm Hoa Cẩm từ trong thư phòng đi ra, đều đi không được đường, vẫn là Vương gia ôm đi ra đấy.
Xuân Hà bên người thấy thế cũng quỳ xuống theo.
Hoa Cẩm nhìn vào trên thân hai người quỳ trên mặt đất, cách một lát mới nói: "Tốt rồi, tất cả đứng lên, các ngươi đi ra ngoài đi."
Xuân Thảo với Xuân Hà đứng lên, cung kính lui ra ngoài.