Thị Thiếp Của Vương Gia

Chương 1: Tự mình bôi thuốc

Ngày hôm nay là mười lăm, Hoa Cẩm lại dậy trễ, ngày mồng mộ, mười lăm vốn là thời gian đi tới chỗ Chủ viện thăm hỏi, hai thị nữ cũng không biết đánh thức nàng.

Trong Vương phủ Lũng Tây này, nàng với tư cách thϊếp thất cấp thấp nhất, bên người chỉ có hai nha đầu hầu hạ, nhưng nha đầu trong phòng nàng lúc nào cũng ôm tâm tư bò lên giường chủ tử, thường xuyên ngáng chân sau lưng nàng.

Hoa Cẩm không thèm để ý, đuổi cả hai người thị nữ ra ngoài, từ trong hộp lấy ra một cây dươиɠ ѵậŧ giả làm bằng ngọc, bôi thuốc lên đó, rồi trương chân mở huyệt thịt ra, chậm rãi đưa vào trong khe thịt.

"A...." Nữ nhân rêи ɾỉ ra tiếng.

Lũng Tây Vương sáng sớm mới rời đi, giữa hai chân Hoa Cẩm nóng rát đau đớn, lõα ɭồ, trên nụ hoa không có mấy sợi lông chồng chất vết thương, hơi động một chút cũng giống như bị xé nứt, nhưng nếu không bôi thuốc, nàng sợ là sẽ bị đau tận vài ngày.

Hoa Cẩm chậm rì trang điểm thật đậm, lại lấy cây dươиɠ ѵậŧ ngọc ra từ dưới làn váy mới đi tới chỗ Ngọc Sanh Uyển của Vương Phi.

Nói lên Lũng Tây Vương này kỳ thật còn là Phiên Vương khác họ của Tiền triều, ba năm trước đây Tiêu Phương Nghiệp dâng binh mưu phản, vội vàng trèo lên trên Đế Vị, lời chúc của Lũng Tây Vương đương nhiệm còn chưa đưa đến, Tân Đế chẳng những không phẫn nộ, ngược lại còn phong thưởng hai lần cho hắn.

Ở khu vực Lũng Tây này, Lũng Tây Vương Cao Yển tay cầm trọng binh chính là Hoàng Đế một vùng, hắn muốn dạng nữ nhân gì mà không có, cứ phải nạp một nô tỳ đê tiện.

Không nói đến Vương Phi, Trắc Phi đều là những cô nương xuất thân từ trong các đại gia tộc, đến cả hai thị thϊếp của hắn ngoại trừ Hoa Cẩm cũng là con nhà trong sạch, dáng vẻ như Hoa Cẩm, chỉ năm lượng bạc là mua được từ bên ngoài.

Vốn mua vào để hầu hạ người, chỉ dựa vào một thân da thịt lọt vào mắt Lũng Tây Vương, cả ngày một bộ cử chỉ lẳиɠ ɭơ như không xương, cũng không khác mấy so với các cô nương ở bên trong Hoa Lầu.

"Vương Phi, thϊếp thân buổi tối hôm qua hầu hạ Vương Gia, lúc này mới dậy trễ, kính xin Vương Phi người thứ lỗi."

Hoa Cẩm vẻ mặt thẹn thùng, đứng ở cạnh cửa khẽ khom người, nàng mặc áo sam màu hồng đào, trên làn váy thêu hoa văn kim tuyến, tóc mai cài hai cái trâm đỏ thắm, đầu đội phỉ thúy, giữa cổ tay là hai cái vòng tay lớn làm bằng vàng cực kỳ dễ làm cho người khác chú ý.

Thê thϊếp hơi biết điều một chút sẽ không làm trang điểm như vậy.

Vương Phi Chử Ngọc Tĩnh chướng mắt Hoa Cẩm, đến làm khó nàng cũng không thèm làm, ngại ô uế tay mình, dù sao chỉ là người hầu kẻ hạ, sau mỗi lần thị tẩm, Triệu ma ma bên người Vương gia đều tự mình đưa canh tránh thai qua.

"Tốt rồi, nếu như thân thể mắc bệnh nhẹ, Hoa thị thϊếp trở về nghỉ ngơi là được, mọi người cũng quay về tiểu viện của mình, tản đi." Chử Ngọc Tĩnh vẫy vẫy tay.

Vương Phi không muốn so đo cùng nàng, những người khác thì chưa hẳn.

Trong phủ nhiều nữ nhân cũng không phải là chuyện tốt gì.

Hoa Cẩm đi cách Ngọc Sanh Uyển không xa, không biết như thế nào, dưới chân chợt bị người đẩy, lảo đảo một cái về phía trước, thiếu chút nữa đυ.ng vào người Trần Trắc Phi phía trước.

Nàng ổn định thân thể ngẩng đầu nhìn, tỳ nữ Trần Trắc Phi đang đứng ở chỗ cách nàng không xa.

"Hoa thị thϊếp phạm thượng, quỳ hai canh giờ ở chỗ này."

Trên thực tế Hoa Cẩm đến góc áo Trần Trắc Phi cũng chưa đυ.ng phải.

Hoa Cẩm ngược lại là nghe lời, cũng không có nửa câu tranh luận, "Bịch" một tiếng quỳ trên đường mà đám hạ nhân lui tới phải đi qua, cũng không sợ mất mặt.

Hạ nhân trong phủ gặp cao đạp thấp, cũng biết Hoa thị thϊếp tuy rằng thị tẩm không ít, nhưng kỳ thật cũng không được lòng Chủ tử.

Hơn nữa Lũng Tây Vương rất là hà khắc đối với nàng, ban thưởng không ít đồ trang sức, thế nhưng toàn bộ đều được in ấn ký Lũng Tây Vương phủ, bán không được, đảm đương không nổi, nhiều nhất coi nàng như cái giá để đồ trang sức, bạc mỗi tháng nên có cũng chưa từng cho nàng.

Bên kia Trần Trắc Phi đi xa, thị nữ Chu Vân đi theo nàng từ nhỏ mới nhỏ giọng mở miệng.

"Nương nương, ngài tội gì khó xử nàng, chỉ là một người không lên được mặt bàn mà thôi, làm sao có thể vượt qua được người."

Trần Trắc Phi liếc mắt nình Chu Vân nói: "Ngươi cho là ta thật vì phạt nàng, ta đây là để cho Vương gia xem, cũng chỉ có ả Chử Ngọc Tĩnh ngu xuẩn nhìn không rõ tình thế, nghĩ thầm muốn sinh con nối dõi cho Vương gia."

Quỳ đủ hai canh giờ chân thẳng, Hoa Cẩm đập vào nhau run rẩy, sau nửa ngày miễn cưỡng nghỉ ngơi trên ghế đá, mới khập khiễng đi vào trong phòng mình.

Ba thị thϊếp ở trong cùng một viện, Chu thị đi theo Vương gia lâu nhất ở nhà chính, Hàn thị ở Đông Sương, Hoa Cẩm ở Tây Sương này.

Khu vực Tây Bắc nóng bức khô ráo, hôm nay đúng vào mùa hè nóng bức, từ sau giờ ngọ phòng trong Tây Sương giống như cái l*иg hấp, nếu người Lũng Tây Vương buổi tối tới đây thì còn ổn, quản gia sẽ cho người đưa băng tới đây, nếu không Hoa Cẩm chỉ có thể nhịn.

Lúc chạng vạng tối, quản gia lại cho người gánh băng tới.

Hoa Cẩm nhất thời nói không nên lời hay là nên phản ứng như thế nào, Lũng Tây Vương nhiều năm tập võ, thân thể cao lớn cường tráng, ngủ với nàng mà tựa như luyện binh, tối hôm qua nàng dùng hết cả vốn liếng, mới khiến cho hắn bắn ra hai lần, đây là lý do mà tiểu huyệt của nàng sưng hết cả lên.