Nước Mắt Em Rơi Vào Lòng Bàn Tay Anh

Chương 4

7.

Buổi chiều hôm sau, Nhược Á nhận được cuộc gọi của Thẩm Mạc.

"Hộ hoa sứ giả của cậu đánh tôi." Giọng điệu của hắn nghe như thể đang nói thời tiết hôm nay không tệ.

"Cái gì? Ai đánh cậu?" Nhược Á trong lòng hốt hoảng.

"Hạ Minh Vĩ. Cậu ta bảo tôi đừng trêu đùa cậu."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi nói tôi thích trêu chọc cậu khiến cậu ta tức điên lên."

"Đúng vậy. Dù sao cậu thích trêu tôi, không phải thích tôi."

Thẩm Mạc bỗng nhiên yên lặng. Thế giới rơi vào tĩnh mịch, dường như đang nín thở nghe lời tuyên án.

Một lúc lâu sau, từ bên kia điện thoại vang lên tiếng nói: "Đồ ngốc."

Đúng vậy, tôi là đồ ngốc. Đồ ngốc biết cậu sẽ không trao cho tôi toàn bộ thời gian, đồ ngốc biết cậu sẽ không xòe lòng bàn tay hứng nước mắt của tôi, đồ ngốc biết rõ bản thân là đồ ngốc.

Cuối cùng, hết thảy như rơi xuống mặt đất bụi bặm, không còn những thăng trầm như mong đợi.

Nhược Á điền tên vào đơn xin trở thành sinh viên trao đổi tại trường Đại học Birmingham. Sau đó, cô bắt đầu chuẩn bị cho bài thi kiểm tra trình độ ngoại ngữ. Cô dành rất nhiều thời gian ở phòng tự học, không đi qua rừng cây nhỏ kia, cũng không gặp lại Thẩm Mạc. Nếu ngẫu nhiên nhận được điện thoại của hắn, cô chỉ đáp tôi rất bận.

Cuối học kỳ, điểm thi IELTS của cô đạt đủ điều kiện, có thể bay đến Anh ngay học kỳ sau.

Nhược Á thu dọn đồ đạc vào vali, sau đó gọi điện thoại cho Thẩm Mạc, nói dối hắn một lần cuối cùng.

"Thẩm Mạc, hôm nay là sinh nhật tôi. Nếu còn quen biết, hãy chạy đến trước mặt tôi và chúc tôi một sinh nhật vui vẻ đi!"

"A, sinh nhật cậu...... Chờ chút, điện thoại sắp hết pin, tôi cần làm chút việc......"

Nhược Á ngồi ở trên giường, lẳng lặng chờ đợi. Thời gian bất tri bất giác mà trôi đi, hắn không gọi lại, cũng không thấy bóng dáng của hắn.

Nhược Á ngẩng mặt lên, kiên quyết không để nước mắt rơi xuống.

Cô nhìn ánh sáng lập lòe giữa màn đêm đen đặc ngoài kia. Nhược Á kéo chiếc vali đi dọc theo con đường lát đá của trường.

8.

Hai năm sau, Nhược Á trở về. Tại sân bay quốc tế, chào đón cô có bạn cùng phòng, và có cả Minh Vĩ. Cậu và Tiểu Nam đã chia tay. Nguyên nhân rất đơn giản, Minh Vĩ là người Trái Đất mà Tiểu Nam lại đến từ sao Hỏa.

Khi đang ăn cơm trưa, mọi người nhắc đến Thẩm Mạc, nói rằng buổi tối trước hôm Nhược Á đi, hắn đã chạy đến rất nhiều cửa hàng bánh. Nhưng vì muộn rồi nên hầu hết các hàng đều đóng cửa. Vất vả lắm hắn mới mua được một cái. Lúc ra đến cửa thì ngất xỉu, còn phải đưa đến bệnh viện cấp cứu. Hóa ra hắn bị bệnh tim bẩm sinh, thường xuyên phải dựa vào thuốc nhưng hình như hôm đó lại không mang thuốc bên người.

"Sau đó thì sao?" Nhược Á hỏi.

Trả lời cô là không gian yên lặng.

"Sau đó thì sao?"

Mọi người muốn nói lại thôi.

Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhìn chính mình phản chiếu trong gương. Cuối cùng, nước mắt kìm nén lâu ngày cũng tuôn ra, rơi lã chã như thủy triều dâng. Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao hắn không thích tàu lượn siêu tốc, tại sao hắn sợ không đủ thời gian để yêu một người phụ nữ.

Cô dùng sức cầm lấy chiếc đồng hồ của hắn đang đeo ở cổ tay trái, nhớ tới năm ấy, khi hắn cầm tay cô và đeo nó lên.

"Tôi trao hết thời gian của tôi cho cậu."

Chiếc đồng hồ kia đã chết từ lâu, nhưng cô nhất quyết không chịu tháo xuống.

Chiều Chủ Nhật, trời mưa phùn, Nhược Á ngồi trên xe buýt đến thăm khu mộ ở vùng ngoại thành.

Những ngôi mộ chìm trong cơn gió, kéo dài mãi tựa như cơn sóng biển, ánh mắt lưu luyến đều vội vã khi thời gian trôi qua.

Bàn tay cô chạm vào tấm ảnh, khuôn mặt hắn vẫn tươi cười như cũ. Bỗng cô phát hiện, lòng bàn tay mình đều là nước mắt của hắn.

......Thì ra lại lạnh như vậy.

- Hoàn-