Nước Mắt Em Rơi Vào Lòng Bàn Tay Anh

Chương 2

3.

Đôi khi, Nhược Á cho rằng một vài quy luật sẽ luôn tiếp diễn và trường tồn, ví dụ như đông đi xuân tới hoặc hoa tàn hoa nở, hay cả việc mỗi ngày tự học cùng Minh Vĩ. Cho đến một ngày, Minh Vĩ gọi điện thoại nói rằng cậu không đi tự học được, cậu muốn đưa Tiểu Nam đi thư viện.

Tiểu Nam là bạn gái của Minh Vĩ......Kể từ lúc này.

Khi Nhược Á tắt điện thoại, đầu cô trở nên trống rỗng. Cô bỗng nhiên mất phương hướng, đeo cặp sách trên vai mà không biết mình đến từ đâu, mình nên đi đâu.

Thả mình đi bộ tới khu rừng nhỏ, cô ngồi xuống phần rễ cây chồi lên trên mặt đất, khuôn mặt thẫn thờ.

Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra mặt mình đã đẫm nước.

Tại sao lại phải khóc? Sẽ không ai ở bên cạnh mình mãi mãi, kể cả Minh Vĩ.

"Nữ hiệp bạo lực, đừng nói là cậu cảm thấy áy náy vì đã đánh tôi đấy nhé."

Nhược Á nghiêng mặt, thấy Thẩm Mạc cầm quyển "Lược Sử Báo Chí" ngồi xuống cạnh mình.

"Ấy, nhìn không giống áy náy mà giống như đang thất tình nha." Thẩm Mạc quan sát khuôn mặt Nhược Á, tỏ vẻ như đang quan tâm.

"Tôi khóc vì tôi gặp chuyện buồn!"

"Nhưng tôi tuyệt đối không khóc, dù chuyện buồn đến cỡ nào."

"Đương nhiên rồi, tại cậu là con trai."

"Cậu đây là đang phân biệt giới tính nhé. Nếu không nín khóc được, cậu nhất định phải để nước mắt rơi vào lòng bàn tay của người cậu quan tâm nhất. Nếu không cậu sẽ khóc trong vô nghĩa."

Nhược Á nhìn Thẩm Mạc cười như không cười, khuôn mặt mơ hồ chìm vào ánh nắng. Cô bắt đầu cầm lòng không được mà đoán ý thật, ý giả trong lời nói của hắn.

"Đi thôi! Chúng ta đi làm việc gì đó ngu ngốc để quên hết chuyện không vui." Thẩm Mạc dẫn Nhược Á đến khu nhà dành cho gia đình của cán bộ, nhân viên đang công tác tại trường.

"Để làm gì?" Cô nghi hoặc nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn.

"Làm chuyện xấu." Thẩm Mạc kéo Nhược Á chạy vào khu nhà sâu trong cùng, ấn giữ chuông cửa phòng 602. Từ loa của chuông cửa phát ra tiếng nói "Ai đấy?". Tên đầu sỏ rõng rạc từng chữ: "Ông nội cháu đây."

Không lâu sau, tiếng mở cửa sổ trên tầng vang lên, giáo sư Trần của khoa Báo Chí quát ầm ĩ: "Thằng ranh con nào đấy! Mi đang đứng đâu! Sinh viên khoa nào!". Thẩm Mạc kéo Nhược Á trốn ở dưới hiên cửa. Cô che miệng lại, cố gắng không cười thành tiếng. Thiếu chút nữa cô đã nội thương vì nín cười. Nghe tiếng giáo sư Trần đóng cửa để đi xuống lầu, Thẩm Mạc lại kéo Nhược Á chạy như bay đến khu nhà số 2.

"Ha, cậu ghét nhất giáo sư nào?"

"Ông Thái hói, dạy cho Đặng Luân ấy." Nhược Á bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn.

Sau đó Thẩm Mạc chỉ chỉ phòng 403 trước mặt, Nhược Á dùng sức giữ chuông đến hơn 10 giây. Một tiếng nói vang lên "Ai đó?"

Nhược Á nuốt nước miếng rồi trả lời: "Bà tổ của nhà ngươi đây!"

"Cái gì?"

"Bà tổ đây thức dậy từ nấm mồ để dạy cho ngươi một bài học!"

Sau đó, cô nghe thấy Thẩm Mạc bên cạnh cười "phụt" một tiếng. Hắn kéo Nhược Á vẫn đang chìm đắm trong thành tựu to lớn chạy như điên. Chạy một lèo 100m, hắn mới đỡ tường, há to mồm thở dốc.

"Quao —— thể lực cậu quá kém, cậu vẫn là con trai đấy!" Nhược Á chống eo, cảm thấy hơi đắc ý.

"Ai lại như nữ hiệp bạo lực khỏe ngang Godzilla giống cậu!" Nhìn nụ cười vô tư của Thẩm Mạc, Nhược Á nhận ra hắn ta cũng không quá đáng ghét.

4.

Không có Minh Vĩ, Trái Đất vẫn quay quanh Mặt Trời, đông đi rồi xuân tới, cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy.

Nhược Á ngồi một mình ở phòng tự học để ôn tập môn Tiếng Anh cấp 6. Không có tiếng nói của Minh Vĩ, cũng không có sô cô la của cậu.

Một tháng sau, khi Nhược Á đang thấp thỏm xếp hàng để chuẩn bị thi Tiếng Anh cấp 6 tại đại học, cô đột nhiên nhớ mình đã quên mang đồng hồ. Cô định bụng chạy đi mua một cái mới, nhưng bạn cùng phòng đều khuyên cô đừng đi, mọi người đã bắt đầu xếp hàng vào rồi.

Làm sao bây giờ. Làm cách nào để tính toán thời gian đọc và viết nếu không có đồng hồ?

Đang lúc vò đầu bứt tai, một chiếc đồng hồ lắc lư ở trước mặt cô.

"Dùng đi." Nhược Á quay đầu lại, thấy khuôn mặt cười như không cười của Thẩm Mạc.

"Vậy còn cậu thì sao?"

"Tôi ấy hả? Tôi quên mang chứng minh thư nên không vào phòng thi được." Thẩm Mạc bất cần nhún vai, đeo dây đồng hổ vào cổ tay cô.

Nhược Á vừa định mở miệng nói gì đó, Thẩm Mạc đã cúi xuống, nhìn vào mắt cô: "Bây giờ, tôi trao hết thời gian của mình cho cậu." Sau đó hắn rời khỏi hàng người, dường như không mang vướng bận.

Cô luôn cho rằng hắn rất đáng ghét, rằng hắn luôn nghĩ đến việc chòng ghẹo cô, nhưng vì sao hắn lại nửa đùa nửa thật nói: "Tôi trao hết thời gian của mình cho cậu.". Cô có cảm giác như bản thân đang dần sa vào đáy mắt êm ái, trong trẻo như nước biển khơi của hắn. Cô không muốn giãy giụa, cô chỉ muốn biết khi nào mình mới bơi đến nơi sâu thẳm, mềm mại nhất ấy.

Thi cấp 6 xong là đến kỳ nghỉ đông.

Nếu là trước đây, Minh Vĩ sẽ đưa Nhược Á đi bắt xe lửa và giúp cô bê đống hành lý chất cao như một ngọn núi nhỏ kia. Nhưng lần này, cậu đi cùng Tiểu Nam.

Nhược Á đeo chiếc túi du lịch cỡ lớn, kéo vali, đi về phía cổng trường với tốc độ chậm như rùa bò.

"Oa —— nhiều đồ thế. Cậu chuyển nhà à!" Một chiếc xe đỗ lại cạnh Nhược Á, ở ghế lái là Thẩm Mạc đang mang ý cười dạt dào.

"Về quê! Đâu giống cậu có nhà ở thành phố!" Nhược Á không để ý tới hắn, tiếp tục kéo vali đi.

Cửa xe mở ra. Thẩm Mạc xuống xe, kéo vali của cô, "Tôi đưa cậu đến nhà ga."

Nhược Á quay lại nhìn nữ sinh đang ngồi ở ghế phó lái. Có vẻ như đấy là bạn gái hắn nhưng lại không phải là nữ sinh cô đã gặp vào hôm mùng 1 tháng 5.

Tốt lắm Thẩm Mạc, quả nhiên là nam nhân đổi bạn gái nhanh như lật sách trong truyền thuyết. Nhược Á khịt khịt mũi: "Có phiền đến bạn gái của cậu không?"

"Phiền cái gì? Vì cậu ấy là một cô gái tốt bụng nên tôi mới chọn cậu ấy."

Bạn nữ kia nghe xong liền nở một nụ cười gượng gạo với Nhược Á. Trời ạ, trông cậu ấy phải giả vờ trong đau khổ kìa. Nếu không thích thì cứ nói đi. Không nói là tui lên xe liền.

Đáng lẽ cô phải thấy rất may mắn khi được ngồi xe miễn phí. Nhưng cô không nghĩ tới đường sẽ tắc khi chỉ còn cách nhà ga 500m. Tốc độ của xe nhanh như ốc sên bò. Nhược Á thấy ruột gan bồn chồn như sông cuộn, biển gầm. Thẩm Mạc biết Nhược Á đang nôn nóng và khó chịu, rất khó để trấn an cô vào lúc này. Nhưng 1 tiếng trôi qua, họ chỉ mới nhích được thêm 10m.

Thẩm Mạc dừng xe, mở cửa. Không khí trong trẻo lùa vào bên trong. Hắn mở cốp, nói với cô gái ngồi cạnh: "Ê, tôi đưa cậu ấy đi. Lát nữa đường thông, cậu giúp tôi lái xe về."

"Thẩm Mạc!" Cô gái kia cuối cùng cũng nổi điên!

"Ai chà, không còn cách nào khác. Cậu này là con gái của bà dì thứ ba của tôi. Tôi không muốn bị bố cằn nhằn lúc về nhà đâu." Thẩm Mạc cười vô lại.

Bạn nữ kia bày ra bộ dạng đã hiểu, trề môi gật gật đầu. Thẩm Mạc nháy mắt ra hiệu với Nhược Á, hai người mang hành lý xuống xe.

"A, cậu lừa người ta? Bà dì thứ ba? Người mẹ thứ sáu (1)!"

"Tôi không lừa cậu ấy. Còn cậu cầm mấy cái này đi!" Thẩm Mạc liếc Nhược Á trắng cả mắt.

Hai người cứ như vậy kéo hành lý dọc ven đường, tiến về phía trước. Bên cạnh là đoàn xe dài dằng dặc, san sát không một khe hở.

"Này! Cậu nhét xác người trong này à? Sao nặng thế!" Nhược Á nhìn mồ hôi trên tóc mái của Thẩm Mạc rơi xuống trán, bỗng nhiên cô cảm thấy an tâm. Giống như một loại động vật sinh ra và lớn lên trên mặt đất. Mặc dù ngước nhìn đàn chim trời vυ't lượn trên cao, mỗi khi nhìn xuống, bạn sẽ luôn nhận ra mặt đất vững chãi đến nhường nào. Cô cảm thấy mất tự nhiên, nở một nụ cười nhơt nhạt mà chính cô cũng không nhận ra: "Đúng vậy, tôi còn định đem thi thể của cậu cất vào đấy."

Thẩm Mạc bỗng nhiên ngừng lại, xoay người, dựa cái vali to bự kia, "Được, nếu thật sự có một ngày như vậy, cậu cất tôi vào đi. Rồi phải dẫn tôi đi tới chân trời góc bể."

"Trời ơi...... Thần kinh à!" Trái tim của cô đột nhiên đập rất nhanh, như thể thủy triều đang khuấy động nơi sâu nhất trong lòng. Khi ánh mắt cô chạm phải khuôn mặt dịu dàng của hắn, trong nháy mắt, cô đã tin rằng hắn nói thật.

(1) Câu này mình không rõ nghĩa lắm nhưng dịch từ cả bản gốc lẫn bản convert đều mang ý như vậy.