Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 72

Sơ Văn: "Hả?"

Lục Thủ Nghiễm nói: "Người đó biết quan hệ của chúng ta, nên hỏi, chúng ta nói chuyện vài câu, người muốn gặp em."

Tuy rằng Sơ Văn có chút tò mò, vì sao lãnh đạo này lại muốn gặp cô, những vẫn nói: "Vậy thì gặp!"

Lục Thủ Nghiễm dừng một chút, cẩn thận nói: "Người đó là lãnh đạo, cấp bậc tương đối cao, đến nơi đó, em nói chuyện phải cẩn thận."

Sơ Vãn bất ngờ một chút, sau đó hỏi kỹ, lúc này mới giật mình.

Gặp lãnh đạo kiểu này có ý nghĩa gì, não cô nhất thời còn chưa quay lại.

Lục Thủ Nghiễm liền giải thích qua, vị lãnh đạo này vẫn luôn coi trọng, tuyên truyền văn hóa đất nước, gần đây cô mới làm được vài chuyện lớn, chẳng những nhiều lần thu hồi bảo vật văn hóa quan trọng vì quốc gia, mà còn rất được hoan nghênh ở các nước Âu Mỹ cũng như khu vực Hồng Kông, lúc này mới khiến cho lãnh đạo coi trọng.

Sơ Văn nói: "Vậy được rồi... Em có thời gian rảnh trong những ngày gần đây, anh có thể xem làm thế nào rồi sắp xếp"

Hai ngày nay, Lục Thủ Nghiễm dành thời gian đưa Sơ Vãn và mấy đứa nhỏ đến công viên trò chơi Thạch Cảnh Sơn chơi một lần, nơi đó phần lớn các trò chơi đều dành trẻ con nhỏ như vậy có thể chơi, hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ, nói không kém Disney Mỹ nhiều lắm.

Thực ra từ góc độ nhìn của người lớn mà nói còn kém hơn Disney rất nhiều, nhưng mà trẻ con không hiểu những chuyện này, chỉ cần chúng vui vẻ là được, dù sao chung quanh đều là bạn nhỏ, một đám vui vẻ, hai đứa trẻ cũng đều cao hứng.

Lúc chơi ở cái thuyền hải tặc, có giới hạn, hai đứa nhỏ không thể chơi, bọn nhóc liền có chút thất vọng.

Hi Đồng đứng ở đó, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn theo cái thuyền hải tặc kia đong đưa, người phía trên hoan hô kinh kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu rất hâm mộ.

Cậu kéo tay Sơ Vãn, nói: “Ba mẹ đi chơi đi"

Mộng Cẩm vốn có chút buồn bực, vừa nghe lời này, ánh mắt cũng sáng lên, lập tức vỗ tay: “Hi Đồng Mộng Cẩm nhìn ba mẹ chơi!"

Hå?

Sơ Văn kinh ngạc: “Vậy hai con chờ ở đây sao?"

Hi Đồng và Mộng Cẩm cùng gật đầu.

Sơ Văn do dự, hỏi Lục Thủ Nghiễm: “Hay là chúng ta thử xem?"

Lục Thủ Nghiễm: “Anh không thành vấn đề, em không sợ Sao?"

Sơ Văn: “Đều là đồ chơi của trẻ con, có gì phải sợ."

Lục Thủ Nghiễm thấy vậy, liền nói với nhân viên công tác bên cạnh một tiếng, bảo hai đứa nhỏ đứng chờ bên cạnh nhân viên công tác, anh và Sơ Văn lên chơi.

Lúc này vừa vặn đến phiên nhóm tiếp theo, hai người lên thuyền hải tặc.

Thắt chặt dây an toàn, Lục Thủ Nghiễm nắm lấy tay Sơ Vãn, nói: “Chút nữa sẽ có cảm giác mất trọng lượng, nhưng không có gì. Em tựa lưng vào ghế, thả lỏng, lúc rơi nhớ mở miệng, dùng sức thở ra, đẩy không khí trong phổi ra ngoài."

Sơ Văn: “Yên tâm đi, em biết, trò trẻ con thôi mà"

Disney cô còn không sợ, khu vui chơi nhỏ này không là gì.

Anh vừa nói lời này, ánh mắt của anh bèn không lộ dấu vết liếc nhìn sang một nơi.

Ban đầu Sơ Văn cũng chưa hiểu, sau đó đột nhiên nhận ra: “Anh muốn nói gì!"

Lục Thủ Nghiễm cúi đầu, khẽ giọng nói cạnh tai cô: “Vốn thì không to, hiện nay càng nhỏ hơn"

Sơ Văn ngơ ngác, hầu như không dám tin vào lỗ tai của mình.

Sau đó, khuôn mặt của cô từ từ đỏ bừng: “Anh...

") Lục Thủ Nghiễm vội dỗ dành: “Chỉ là nói vậy thôi, thật ra cũng còn ổn.

Thế nhưng Sơ Vãn đã phát cáu, cô dùng tất cả sức mạnh, sử dụng hơi sức uống sữa để đẩy l*иg ngực của anh: “Lục Thủ Nghiễm, em không cho phép anh ngủ trên giường, anh đi ra!"

Tức quá, đúng là tức chết đi được.

Đánh người không vả mặt, nói người không nói khuyết điểm, sao có thể nói như thế chứ!

Tiếp theo, Lục Thủ Nghiễm dỗ dành hết một buổi chiều, dắt Sơ Vãn ra ngoài ăn món ngon, lại về bóp chân đấm lưng cho cô, cuối cùng Sơ Văn cũng có một ít dáng vẻ tốt.

Cô nằm tựa trên giường, nhìn người đàn ông đang xoa bóp cổ tay cho mình: “Tóm lại anh không được chê bai em nhỏ!"

Lục Thủ Nghiễm giải thích: “Không có chê bai."

Sơ Văn: “Không chê bai, vậy anh nhắc vấn đề này làm gì?"

Lục Thủ Nghiễm: “Điều đó chẳng phải nói em ốm đi sao? Đây cũng là một phản ứng trực tiếp của việc ốm hơn mà?"

Chợt Sơ Văn không nói phải trái nữa: “Tóm lại không được nhắc!"

Lục Thủ Nghiễm vội nói: “Được được được, chúng ta không nhắc đề tài này nữa."

Thế nhưng Sơ Vãn lại trở nên băn khoăn, cô thắc mắc: “Phải chăng đàn ông thích to không hả? Anh có ý nghĩ từ sớm, chỉ là không nói?"

Bỗng Lục Thủ Nghiễm nhận ra, phía trước có bẫy.

Anh suy nghĩ một hồi: “Vãn Vãn, chuyện này không phải nói như vậy đâu."

Sơ Vãn tò mò: “Thế nói như thế nào hả?"

Cô tỏ ra vẻ truy tìm nguồn gốc, Lục Thủ Nghiễm biết rằng mình chắc chắn phải nói ra một đạo lý đường hoàng.

Không thể nói được thì tối nay đừng hòng ngủ nữa.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, với ánh mắt rõ ràng đang đợi xoi mới của Sơ Vãn, cuối cùng anh cũng nói một cách nghiêm túc: “Vãn Vãn, khi chúng ta mới hẹn hò, thì em đã từng hỏi anh câu hỏi này, em còn nhớ lúc bấy giờ anh trả lời như thế nào không?"

Sơ Văn: “Anh nói tình yêu và xá© ŧᏂịŧ không liên quan?"

Ánh mắt của Lục Thủ Nghiễm hiện ra vẻ khen ngợi: “Trí nhớ của Vãn Vãn tốt thật, không sai, lúc đó anh chính là nói vậy, giờ đây vẫn cho rằng như thế."

Anh nén nụ cười, nói một cách thành khẩn: “Anh cho rằng tình cảm chú trọng bề ngoài là hạn hẹp, là không thể lâu dài đâu, còn tình cảm coi trọng thân hình của người phụ nữ, điều đó càng là hết sức nông cạn, chuyện này chỉ là một thuộc tính không quan trọng lắm, không cần phải để ý.

Anh nhìn Sơ Văn, nói: “Cho nên Vãn Vãn, em cảm thấy anh là loại người nông cạn đó sao?"

Sơ Văn nghiêng đầu quan sát anh.

Anh đang dịu dàng và chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt là tình cảm nồng nàn không thể nói ra.

Sơ Văn chậm rãi nói: “Em cảm thấy..."

Lục Thủ Nghiễm: “Hửm?"

Sơ Văn: “Em cảm thấy anh chính là loại người nông cạn đó..."

Lục Thủ Nghiễm sững sờ, sau đó, đột nhiên không biết nên làm sao bật cười.

Anh cúi đầu xuống, ôm chầm cô, lăn lộn chung với cô: “Được rồi, anh chính là người nông cạn như thế, người nông cạn cảm thấy vẫn là nên ôm nhiều tí *** Hai người lại làm một trận, lần này ôn hoà hơn lần thứ nhất khá nhiều.

Bốn tháng xa cách bắt ngang giữa hai người, lúc này đều cần phải thông qua phương thức này để thổ lộ sự vui mừng lâu ngày gặp lại, Sơ Văn có thể cảm nhận được, lần này anh phóng thích hơn lần thứ nhất một ít.

Sau khi bọn họ xong chuyện, Sơ Vãn hơi mệt rồi, trên người cô cũng thấm ướt mồ hôi, Lục Thủ Nghiễm dùng tấm chăn quấn cô lại rồi cứ ôm như vậy.

Anh khẽ giọng nói: “Đồ vô lương tâm, anh lo nghĩ bao nhiêu cho em, em còn đổ oan anh"

Gì mà to không to nhỏ không nhỏ, khi anh lo nghĩ dốc sức vì cô, đâu biết cô to hay nhỏ chứ.

Sơ Văn cũng cười, bèn không nhắc vấn đề này nữa: “Ai kêu anh nói em! Được rồi không nhắc nữa!"

Bỗng chốc cô nhớ ra: “Đúng rồi, anh còn phải tạm giữ chức bao lâu?"

Lục Thủ Nghiễm nghe xong, nói: “Anh vừa định bàn bạc chuyện này với em"

Sơ Văn nhìn dáng vẻ của anh, ít nhiều hiểu ra, chắc chắn không phải tin tốt gì: “Anh nói đi"

Lục Thủ Nghiễm: “Lần này hệ thống sát hạch nội bộ, anh biểu hiện ở huyện Thạch Nguyên cũng được, sẽ điều động lên trên, hiện nay có hai sự lựa chọn, một là về Bắc Kinh, không thì vẫn ở vùng khác, đổi một chỗ tạm giữ chức"