Ánh nhìn của Lục Kiến Thần lườm sang những poster đó, bỗng chốc cũng hơi than thở: “Tại nước Mỹ, xác thực rất ít nhìn thấy phát hiện khảo cổ trong nước, cô cũng xem như đã mở ra một khung cửa sổ cho bọn họ."
Phùng Lộ Hi nở nụ cười nhìn bọn họ, biết rằng trong phút chốc bọn họ không thể chấp nhận: “Các con tuỳ ý trước vậy, đợi đến lúc kết hôn rồi, chính thức đổi xưng hô hãy nói.
Bọn họ ăn cơm xong, Kiều Tú Quân đến đây, bà ta thấy ông nội Lục không có mặt, những người khác ngồi trong phòng khách, hoà hợp êm thấm nhộn nhịp nói chuyện, bà ta bèn cảm thấy ngượng ngập.
Hiện giờ trong lòng bà ta không dễ chịu lắm.
Ban đầu khi Lục Kiến Thời bị Sơ Vãn chê bai, bà ta thấy ông nội phát cáu với con trai của mình, trong lòng vừa thất vọng vừa khó chịu, sau này Sơ Vãn lựa chọn Lục Thủ Nghiễm, trong lòng bà ta mới dễ chịu một ít.
Con trai của mình không chiếm được hời của Sơ Văn, ít ra anh em họ của con trai ai cũng không chiếm được.
Hôm đó sau khi bà ta trở về, cũng không thấy con trai, chưa kịp nói cho con trai, ai ngờ con trai làm chuyện dại dột, lại chạy lên chiếc xe Jeep lấy hành lý của anh ta, tìm thư viết gì đó, khó khăn lắm mới tìm được anh ta chạy về kiếm ông nội khóc lóc om sòm, tối qua càng là uống rượu say xỉn gây chuyện, ông nội coi như hoàn toàn bực tức, kêu mấy người anh em hung hăng đập anh ta một trận.
Đêm đó ông cụ còn gọi Lục Thủ Tín sang đây, răn dạy một trận, bảo ông ta quản lý giáo dục Lục Kiến Thời thật tốt.
Lục Thủ Tín bị mất mặt, tất nhiên sau khi ông ta về nhà quở mắng cả người vợ và con trai một phen, chê bai bình thường bà ta không dạy dỗ tốt, lại tự mình đánh Lục Kiến Thời, phạt anh ta nghiền ngẫm lỗi lầm ba ngày trong nhà.
Sự việc gây tới mức này, trong lòng Kiều Tú Quân cũng tấm tức khó chịu, khăng khăng vào lúc này, anh em nhà mẹ đẻ của bà ta đến đây, anh em của bà ta sắp kết hôn, nhưng kết hôn phải mua sắm không ít đồ đạc, bên nhà gái yêu cầu khá cao, lại còn phải radio Sanyo, còn đòi ti vi màu nhập khẩu, những thứ đó ngoài việc cần có đường lối, cũng phải đòi hỏi tiền bạc, đặc biệt là đồ nhập khẩu, thứ đó thật sự đắt tiền, không phải bỗng chốc có thể mua được đâu.
Vì việc này, tất nhiên nhà mẹ đẻ bắt đầu làm ầm ĩ, mẹ của bà ta lập tức đến tìm bà ta, ý là kêu bà ta nghĩ cách, mượn một ít tiền trước.
Nhưng vấn đề là bà ta đi đâu nghĩ cách chứ!
Lúc này, bà ta nhớ lại chuyện của Sơ Vãn, rốt cuộc trong lòng vẫn khó chịu.
Nếu con trai của mình quen với Sơ Vãn, con cháu nhà họ Lục quá nhiều, tuy ông nội cây to, nhưng chưa chắc có thể lo liệu được tất cả con cháu, khăng khăng con trai của mình lại không phải đứa xuất sắc nhất trong mấy người anh em họ, sau này phải làm sao đây.
Vốn dĩ con trai quen Sơ Vãn, vào giờ phút này, cần sử dụng tiền gấp, từ chỗ cô mượn đồ vật gì đó, nghĩ cách đổi ra ngoài trước, làm ra ít tiền, cùng lắm thì ngày sau con trai khá lên kiếm được tiền, mới trả cho cô là được.
Tuy nhiên hiện nay dự tính này lại đã tan vỡ, một Sơ Vãn cứ như thế vô duyên vô cớ lời cho Lục Thủ Nghiễm, người làm chú này cũng thật sự được lắm, lại có thể ra tay với cháu dâu.
Tuổi tác anh đã lớn như vậy, không biết thẹn gặm nhánh cỏ non thiếu cả vai vế này!
Bà ta đang sốt ruột, hầu như tối qua không được ngủ ngon, sáng nay đầu óc vẫn còn hơi lơ mơ, nửa đầu lôi kéo nhói đau, rốt cuộc trong lòng bà ta vẫn không thoải mái, bèn đến bên nhà cũ, muốn coi thử tình hình.
Kết quả bà ta vừa bước vào cửa thì thấy một đám người nói cười vui vẻ.
Mấy người bề dưới cười nói đều xôn xao đứng dậy, chào hỏi với bà ta, Sơ Vãn cũng có đứng lên.
Hôm nay Sơ Văn mặc bộ đồ áo len màu vàng kem, phía dưới là quần dài, đầu tóc cột thành đuôi ngựa ở phía sau, trông cả người mát mẻ khác thường, hoàn toàn không còn dáng vẻ của cô gái dưới quê mọi ngày nữa.
Kiều Tú Quân nhìn Sơ Văn như thế, bèn muốn cười nhưng không cười nói: “Vãn Vãn càng ngày càng xinh xắn rồi, áo len này tốt thật, là Thủ Nghiễm mua cho cháu đấy à?"
Bà ta biết tối qua Lục Thủ Nghiễm đã dẫn Sơ Vãn đi ra ngoài.
Sơ Văn mỉm cười nói: “Vâng"
Cô vừa nói, vừa nhìn Kiều Tú Quân nói: “Chị ba ăn cơm chưa?"
Kiều Tú Quân nghe xong lời này, ngạc nhiên: “Gì cơ?"
Lục Kiến Tĩnh bên cạnh phụt một tiếng phì cười ra tiếng: “Thím ba, hiện nay Vãn Vãn đang bàn với chú bảy của cháu đấy, ông nội nói rồi, phải đổi xưng hô, cho nên bây giờ Vãn Vãn đã nâng vai vế!"
Chợt trên mặt Kiều Tú Quân co giật: “Đây chẳng phải vẫn chưa kết hôn sao?"
Lục Kiến Nhiễm ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười nói: “Chưa kết hôn, thích ứng trước thôi, không còn cách nào khác, ông nội cháu thương Vãn Vãn nhất, dù sao vẫn phải kết hôn, chính là để mọi người thích ứng trước!"
Kiều Tú Quân ngượng ngập: “Vậy sao... Thế cũng được.
Lục Thủ Nghiễm im lặng một lát, sau đó liền ôm lấy cô, dỗ dành: "Được rồi, em nói đúng, việc này chúng ta không nhắc tới nữa."
Sơ Văn đấm vào ngực anh: "Lục Thủ Nghiễm, anh không được chuyển đề tài khác, anh phải thừa nhận, là anh sai rồi."
Lục Thủ Nghiễn: "Được, là anh sai rồi"
Sơ Văn nghe anh nói như vậy, nhất thời hăng hái lên, cô có thể làm cho Lục Thủ Nghiễn cúi đầu, cơ hội này không có nhiều lắm.
Cô lập tức càng thêm hăng hái, cảm thấy mình nên nắm lấy cơ hội này, cho anh một bài học khắc cốt ghi tâm.
Vì thế cô tiếp tục nói: "Em mặc kệ, đến lúc đó Đạo Hạc Hề người ta đến Bắc Kinh, em muốn đi đón anh ta, muốn đi dạo xung quanh với anh ta, em còn tính toán cùng anh ấy đi trấn Cảnh Đức! Em sẽ làm thế! Nếu anh phản đối, em phải kiểm tra vòng bạn bè của anh!"
Cô cũng đột nhiên nhớ tới, kiếp trước tuy rằng anh không tái hôn, nhưng cũng quen biết mấy người, nghe Phùng Lộ Hi nhắc tới, đều có ý với anh, muốn anh cân nhắc.
Trong đó một người là con gái của cán bộ lớn, vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, tuổi cũng trẻ, còn nhỏ hơn so với cô hai ba tuổi, thì là nhỏ hơn anh mười mấy tuổi? Anh thực sự còn xem xét được!
Một người khác hình như là một nữ doanh nhân, trẻ hơn anh hai ba tuổi, ly hôn rồi nuôi con, nhưng cho dù là bề ngoài hay năng lực đều đứng đầu.
Tính toán thời gian, anh đã quen biết những người đó.
Cho dù bây giờ chưa chắc đã thân quen, cô tùy tiện điều tra, vô hình chung thắt cho anh một vài nghi ngờ nhỏ, khẳng định không khó.
Lục Thủ Nghiễm : "Không nói không cho em đi?"
Sơ Văn cười nói: "Được, vậy anh không có ý kiến đúng không?"
Giọng nói Lục Thủ Nghiễm có chút buồn bã: "Anh nào dám có ý kiến?"
Sơ Văn liền đắc ý ôm cổ anh: "Cái này đúng rồi! Ngoan mà, sau này không được nói em!"
Lục Thủ Nghiễm nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, cũng bật cười, anh vuốt tóc cô: "Còn có chuyện quan trọng không, vừa rồi quên nói với em, mấy ngày gần đây em không có bận gì khác chứ?"
Sơ Văn: "Cái gì?"
Lục Thủ Nghiễn: "Mấy ngày trước mở một cuộc họp quan trọng, ở bên ngoài phòng nghỉ, gặp được một vị lãnh đạo, người đó đúng lúc đưa đồ dùng của Phương Tiệp tới, người đó biết em"