Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 70

Nghe vậy, Lục Kiến Chiêu biết Sơ Vãn đã hiểu ý mình, anh ấy rất hài lòng với sự hiểu chuyện của cô vì vậy, anh ấy cười nói: “Vãn Vãn đừng nói như vậy, muốn tiến bộ thì cứ mua sách về học vậy thôi!"

Sơ Văn cười cười, không nói gì nữa.

Lục Kiến Chiêu đưa Sơ Văn Văn đến hiệu sách Tân Hoa của tỉnh Vương Phủ, xong lại giúp cô mua một vài quyển sách tham khảo, Sơ Vãn sao có thể hiểu được điều này chứ? Dù sao anh ta thích mua gì thì cứ mua cái đấy thôi.

Trong lúc dạo chơi như vậy, họ vô tình gặp một nữ đồng chí, cô ta mặc một chiếc áo nỉ dài, đội mũ lông cừu, đi giày da, trông rất tây và thời thượng.

Khi đồng chí nữ kia vừa nhìn thấy Lục Kiến Chiêu, cô ta rất ngạc nhiên nói: “Kiến Chiêu, là anh sao? Anh cũng đến mua sách à?"

Sau khi bất ngờ qua đi, cô ta đã nhìn thấy Sơ Văn Ánh mắt cô ta đảo qua chỗ Sơ Vãn, rõ ràng là có chút kinh ngạc.

Lục Kiến Chiêu giới thiệu với cô ta: “Đây là Sơ Văn, cô ấy là em họ của tôi, hôm nay người lớn trong nhà nhờ tôi dẫn cô ấy đi mua sách.

Nói xong, anh ấy lại giới thiệu cô gái kia với Sơ Văn.

Cô gái kia tên là Tô Hồng Yến, cô ta là bạn cùng lớp của Lục Kiến Chiêu.

Sơ Văn thấy cái tên Tôn Hồng Yến này nghe rất quen, sau khi nhớ lại thì cô mới nhớ ra đây là con gái của Tô Ngọc Hàng.

Tô Ngọc Hàng là một sinh viên trao đổi, ông ta từng học ở Mỹ và theo học khoa lịch sử, sau khi Trung Quốc được thành lập thì về nước. Sau này, ông ta trở thành chủ nhiệm của bộ phận giảng dạy và nghiên cứu của khoa khảo cổ học của Đại học Bắc Kinh.

Sau khi lên làm chủ nhiệm khoa, ông ta liền lấn sân sang việc nghiên cứu đồ gốm sứ, lại trở thành một chuyên gia kiểm định gốm sứ nổi tiếng, hội trưởng hội nghiêm cứu đồ gốm Trung Quốc, là người chủ biên cuốn sách khảo cổ gốm sứ đầu tiên của Trung Quốc.

Một trong những thành tựu của ông là xác minh chi tiết gốm sứ thời kỳ Tam Đại nhà Minh. Người đầu tiên có tiếng nói trong giới khảo cổ gốm sứ Tam Đại.

Điều này đương nhiên mang lại lợi ích lớn cho Sơ Văn, cô cất giữ đồ gốm từ thời Tam Đại, chỉ trong chớp mắt, nước lên thì thuyền lên, đem đi ban lời một món hời to.

Mà lúc này Tôn Hồng Yến cũng đánh giá Sơ Vãn, cô ta cười hỏi: “Em là người thân của Kiến Chiêu sao? Nhà em ở đâu vậy?"

Sơ Văn: “Thôn Vĩnh Lăng, Trương Bình.

Tô Hồng Yến kinh ngã: “Đó không phải vùng ngoại ô à?

Vậy em muốn vào thành phố một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì, để cho Kiến Chiêu giúp em chọn mua thêm vài cuốn sách."

Sơ Văn: “Đúng vậy. Ở chỗ chúng em toàn là ở vùng nông thôn hoang dã, em chưa thấy mấy thứ lạ lẫm bao giờ. Sau khi lên thành phố em biết thêm được rất nhiều kiến thức nên muốn mua thêm nhiều sách về để học hỏi"

Lúc này, đúng lúc Lục Kiến Thần đến nơi, anh ta nhìn thấy phía trong ngoài phòng thảo luận toàn là người, anh ta không thể chen vào, bèn đứng ngoài cửa nghe.

Anh ta nghe thấy tiếng nói sau khi mở to thông qua cái loa từ bên trong truyền ra là của Sơ Vãn, giọng nói trong trẻo mà mạnh mẽ.

“Trong tay tôi còn có một vật khác, đây là cổ ngọc Trung Quốc đến từ hai nghìn năm trước, văn minh phương đông thịnh suy trong dòng chảy lịch sử. Nhưng vô cùng may mắn, mặc cho bao nhiêu mài giũa gập ghềnh, hôm nay chúng tôi vẫn có thể ngược dòng văn minh của mình về hai nghìn năm trước, tìm tới bốn nghìn năm trước, tìm về sáu nghìn năm trước, vì ngọn lửa của văn minh phương đông chưa từng dập tắt."

“Tầm nhìn của công tác khảo cổ chúng ta đã vượt quá vĩ độ của xã hội loài người, chúng ta từng thấy màu xanh tươi của chiếc lá trên cây cổ xưa vào hai nghìn năm trước, từng thấy người xưa dùng bùn đất đúc lọ gốm gồ ghề vào bốn nghìn năm trước, cũng từng thấy kiểu chữ cổ xưa khắc trên xương và mai rùa, khi tầm nhìn của chúng tôi đã rộng lớn tới mức nhìn hết lịch sử loài người thịnh suy hưng vong, chúng tôi lại hà cớ phải để ý thiệt hơn hưng thịnh và diệt vong của một sớm một chiều chứ?"

Cô dứt lời, sau khi hội trường yên tĩnh một hồi, thoáng chốc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Diễn thuyết lần này của Sơ Vãn nắm hết phần thắng, khi cô kết thúc diễn thuyết, hội trường thảo luận văn hóa Đông Á đã tụ tập người nghe nhiều hơn bình thường gấp ba lần.

Đèn sáng của phóng viên và giới truyền thông thời sự nhiều lần thắp sáng, có người thì thầm với nhau nghe ngóng học giả trẻ tuổi phương đông thần bí này là bối cảnh gì.

Sau khi cô kết thúc diễn thuyết, mọi người bắt đầu hỏi tới tấp, đủ kiểu câu hỏi liên tục xuất hiện, Sơ Văn cũng chỉ lựa vấn đề học thuật quan trọng để trả lời, cuộc họp thảo luận vốn dự tính mười một giờ rưỡi kết thúc, lại kéo dài tới mười hai giờ rưỡi.

Đợi khi cuối cùng Sơ Văn cũng bước ra khỏi hội trường, loa nói chuyện tức khắc dồn đến.

Sơ Vãn biết người tiến lên phỏng vấn đều là giới truyền thông có tiếng tăm, mình ở đây có thể thu hút được sự chú ý của bọn họ, đều là cơ hội phát triển khảo cổ học rất tốt đối với trong nước, đối với bản thân, nên cô cũng không từ chối người nào, nói một cách đĩnh đạc.

Chờ sau khi cuối cùng phóng viên truyền thông cũng lui xuống, phía tổ chức và bạn học người Hoa cũng ùa vào, bình thường sau khi cuộc họp như vậy kết thúc, sẽ có reception của chính các tổ chức đại học, đương nhiên cũng có học giả người Hoa mời nhau, tạo thành phòng khách, gắn kết tình cảm, hoặc kéo bè kéo cánh.

Sơ Vãn trò chuyện như thế với mọi người, Lục Kiến Thần bước tới: “Cần tôi làm gì không?"

Sơ Văn: “Không cần, tôi muốn nói thêm vài câu với ban tổ chức thì chúng ta có thể đi rồi"

Lục Kiến Thần khẽ giọng nhắc nhở: “Sau đó cô có thể trò chuyện với bọn họ nhiều tí, bình thường sau hội nghị như vậy có tụ họp quán bar, ở nơi này, có thể quen biết vài người phụ trách kỳ san, tới khi đó phát paper sẽ thuận tiện lắm"

Sơ Văn: “Còn có thể như vậy?"

Lục Kiến Thần bỏ tay vào túi quần, mỉm cười nói: “Theo kinh nghiệm.

Sơ Văn: “Được, nhưng tôi không muốn đi quán bar, lỡ như có người kêu tôi uống rượu thì sao?"

Cô nở nụ cười nói: “Thế chẳng phải chú bảy của anh tức chết đi được sao?"

Lục Kiến Thần: “Cuộc gặp gỡ quán bar của phòng khách học thuật này, bầu không khí cũng ổn, hơn nữa, thật sự không được thì tôi có thể đi cùng cô."

Anh ta nói xong, buồn cười nhìn cô: “Tôi tưởng cô có thể quản chú bảy tôi chứ, hóa ra vẫn là bị chú bảy tôi quản?"

Sơ Văn: “Quản chú bảy của anh, tôi đâu có can đảm đó! Anh ấy không quản tôi thì tôi mừng thầm rồi!"

Lục Kiến Thần nhớ lại khi nãy, giương mày: “Tôi thấy cô lập tức thì có thể chọc thủng trời ra một lỗ hổng"

Chạy tới nước Mỹ để bàn về người Indigenous Amazon, can đảm này, cũng không ai khác nữa.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, hai người đi ra ngoài, ban tổ chức cũng vội vã tìm cô, nói tới phòng trưng bày bên ngoài.

Hóa ra ban tổ chức hy vọng thiết lập một bảng trưng bày văn minh cổ xưa Trung Quốc trong phòng trưng bày áp phích càng nhanh càng tốt, cần một số tài liệu thực tế.

Sơ Văn nghe xong, tất nhiên là bằng lòng, cô tức khắc giao hết hình ảnh tư liệu liên quan mà mình mang đến cho ban tổ chức, đối phương tỏ ý sẽ cố gắng nhanh chóng phóng to tin, và phối hợp một số tư liệu luận văn của Sơ Vãn, đặt lên trên poster trưng bày.