Lập tức cô nhìn Tôn Nhị gia, ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
Tôn Nhị gia: "Đi, cô phải giúp tôi nói chuyện với quản lý Ngưu"
Sơ Vãn: "Tôi?"
Tôn Nhị gia: "Tôi nhường cho cô bình màu phấn thời Khang Hi, để cho cô phát tài, bây giờ cô giúp tôi một chút thì có làm sao?"
Sơ Văn: "Ông không thể nói như vậy, đó cũng không phải là ông nhường cho tôi —"
Tôn Nhị gia: "Ôi chao, bà cô ơi, tôi cầu xin cô giúp tôi đi! Dù gì cô cũng phải nói với quản lý Ngưu một tiếng"
Tức là, hiện tại hiện tất cả mọi người trong hội trường đấu giá đều nhận thấy, đầu thú này nhất định phải đấu trúng, bắt buộc phải thế, vì vậy, nếu có ai có ý xấu đẩy giá lên, Nhϊếp Nam Khuê hoàn toàn không thể xoay sở, chỉ có thể chịu trận.
Sơ Vãn cười, trả lời bằng một câu rất thông thường: "Đừng lo lắng."
Bức tượng thứ ba là đầu ngựa, nghe nói hoàng đế Càn Long tuổi ngựa, cho nên đầu thú này được gia công tinh xảo nhất, đây đều hai bức đầu thú trước không thể so sánh được, nên đầu ngựa vừa ra, là tất cả mọi người đều chú ý.
Huống chi phần đầu còn có màn tranh giành hai bức tượng đầu thú, rõ ràng cho thấy bên đấu giá cũng đặt kỳ vọng cao đối với món đầu thú cuối cùng này, người chủ trì đấu giá cũng làm bước miêu tả chi tiết về đầu thú này, tạo sự chú ý cho đầu thú này, đề cập tới thời Thanh thịnh thế phồn hoa của Trung Quốc, cũng nhắc tới vẻ đẹp của Vườn Minh Viên trong quá khứ, ở đây thậm chí còn phát những bức ảnh về quần thể kiến trúc Viên Minh Viên.
Trên những bức ảnh đen trắng đã trải qua nhiều thăng trầm là cảnh ở Vườn Minh Viên như: Thuận Mộc Thiên, Bắc Viễn Sơn Thôn, Ngư Dược Diên Phi và Hải Nhạc Khai Tà, còn có tháp Đa Bảo Lưu Ly chùa Pháp Huệ,... thậm chí còn có tượng toàn thân Bồ Tát Văn Thù trong đình Văn Thù chùa Chánh Giác.
Viên lâm ở phía Đông tinh xảo lộng lẫy khiến cho trong ngoài hội trường thoáng chốc sôi nổi lên, du học sinh người Hoa ở đây càng sục sôi tinh thần khi nghĩ tới bức tường đổ nát của Viên Minh Viên bây giờ, cảnh tượng nhất thời không kiểm soát được.
Mà đây là hiệu quả mà bên đấu giá muốn, quả nhiên, cuối cùng giá của một bức đầu ngựa tăng lên theo trong bầu không khí này, các thương nhân đồ cổ đua nhau ra giá, bọn họ nhận thức được, điều đắt giá nhất của đầu thú cùng lắm chỉ có hai trăm năm lịch sử này không phải là giá trị lịch sử hay giá trị di sản văn hóa, mà là cảm xúc đằng sau đó của người Trung Quốc.
Văn vật có giá, tình cảm mang theo thì vô giá, đây mới là đầu tư thật sự.
Dưới sự giúp sức này, giá của bức đầu ngựa cuối cùng liên tục tăng lên, những thương nhân đồ cổ lớn của châu u và châu Mỹ liên tiếp ra giá, thương nhân Đài Loan cũng không chịu thua kém, giá cả nhanh chóng tăng vọt lên tới ba triệu bảng Anh, thương nhân Đài Loan thấy vậy, đã đã ngán ngẩm rút lui.
Dù sao giá đã quá cao, ở trong cảm giác của ông ấy, bản thân đồ vật đã vượt quá giá trị ban đầu của ông ấy.
Sau khi thương nhân Đài Loan lui bước, có hai thương nhân đồ cổ u – Mỹ còn đang ra giá, nhưng sau khi Nhϊếp Nam Khuê một hơi tăng lên tới bốn trăm vạn bảng Anh, họ cũng hiển nhiên rút lui.
Sau khi hai thương nhân đồ cổ u - Mỹ này rời đi, Nhϊếp Nam Khuê đã thấy đấu giá thành công trong trước mắt.
Người chủ trì hô to.
"Bốn triệu bảng lần thứ nhất."
Toàn hội trường tĩnh lặng không tiếng động, không ai ra giá.
"Bốn triệu bảng lần thứ hai!"
Vẫn không có bất cứ ai đáp lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra rằng, đầu ngựa cuối cùng chắc chắn sẽ lọt vào tay Nhϊếp Nam Khuê.
“Bốn triệu."
Ngay khi búa đấu giá của người chủ trì sắp rơi xuống, bất ngờ, một tiếng nói bắt đầu báo giá.
"Bốn trăm hai mươi triệu bảng"
Tiếng nói này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn qua, hóa ra là nhân viên phòng đấu giá báo giá thay.
Hiển nhiên, đó là giá được báo qua điện thoại ở ngoài hội trường.
Ngay khi Nhϊếp Nam Khuê sắp lấy được đầu ngựa với bốn triệu bảng Anh, thì lại xuất hiện một Trình Giảo Kim giữa đường, trực tiếp đẩy giá lên hai trăm nghìn bảng Anh nữa.
Sự việc đột ngột thay đổi, tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở.
Vẻ mặt Nhϊếp Nam Khuê không thay đổi, tiếp tục giơ bảng báo giá: "Bốn trăm bốn mươi triệu bảng Anh Ủy thác qua điện thoại lập tức báo giá bốn trăm sáu mươi triệu bảng Anh.
Cả hội trường đấu giá lặng ngắt như tờ, im lặng nghe giá được báo của hai bên không ngừng tăng lên.
Sơ Văn cũng hơi nhíu mày, cô và Nhϊếp Nam Khuê từng nói nhất định phải thắng, dù sao đây cũng là đồ giả, giá càng cao, Sotheby"s càng thêm thiệt hại.
Nhưng giá của buổi đấu giá lần này rất có thể trở thành giá tham khảo của buổi đấu giá lần sau, cô cũng không muốn trơ mắt nhìn đầu thú cứ thế bị nâng giá lên cao đến độ cao khó có thể với tới, điều này cũng sẽ tạo nên khó khăn cho việc hồi hương văn vật.
Lúc này, Đao Hạc Hề nói nhỏ: "Tôi đi nhà vệ sinh "
Sơ Văn đang chăm chú nghe giá, nghe vậy, chỉ gật đầu theo phản xạ.
Nhϊếp Nam Khuê hiển nhiên cũng cảm thấy áp lực, tiếng báo giá của anh ta vang lên chậm, rõ ràng đã xuất hiện do dự.
Sơ Văn nghe thấy, đi đến lối vào của buổi đấu giá, nhìn ra xa.
Sơ Văn nghe những gì anh nói, cô cũng đoán được phần nào.
Phỏng chừng bây giờ Tôn Tuyết Gia đang giằng co với người trong nhà, cô ta muốn chia tay với Lục Thủ Nghiễm để đến với tên đàn ông kia nhưng gia đình cô ta không đồng ý. Họ nhất quyết bắt cô ta gả cho Lục Thủ Nghiễm.
Lục Kiến Chiêu thở dài: “Ông nội nhất định muốn chú bảy kết hôn sớm hơn một chút. Nhưng trước đó chú bản bận việc, ông nội không thể chăm sóc nên mới chậm trễ như vậy. Bây giờ chuyện thành ra như này là do ông nội giới thiệu, mấy ngày trước ông nội đã dạy dỗ chú bảy một trận đấy, ông còn ghét bỏ chú không quan tâm.
Sơ Văn: “Thật là..."
"} Lục Kiến Chiêu mỉm cười, anh ấy nhìn vào mắt Sơ Vạn bảo: “Thật ra anh cũng có thể hiểu được. Đối với một người đàn ông mà nói, bộn bề nhiều việc, đặc biệt là về sự nghiệp, chưa nói đến việc này, ví dụ khi anh vừa mới đi học đại học, trong đầu đều là bài vở, anh không quan tâm đến việc gì khác.
Sơ Văn nghe xong lời này, tự nhiên cô hiểu được ý của anh ấy. Anh ấy thiếu chút nữa đã chỉ vào mặt cô nói, anh coi thường em nên em đừng thèm muốn anh.
Cô lại nhớ tới suy nghĩ của ông cố, ông cụ muốn cô gả vào nhà họ Lục. Ông nội Lục cũng muốn cô làm cháu dâu, ý nghĩ của ông cụ vốn dĩ tốt nhưng thời đại đã sớm thay đổi từ lâu rồi, đã không còn ba mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa, con cháu nhà họ Lục đều được nuôi dạy ở thành phố, học rộng biết nhiều, giờ cô chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, có gì đặc biệt đâu.
Đối với việc này, trong lòng Sơ Văn không có gợn sóng gì.
Không đạt được thì không thích, không muốn thì có thể bày tỏ rõ ràng. Dù sao nói rõ là được, đừng có ngậm bồ hòn làm ngọt như Lục Kiến Chiêu, miệng thì nói ghét bỏ mà tay lại giữ chắc không muốn dể nó đi là được rồi.
Sơ Văn cũng nói: “Anh tám là người có hoài bão và bận rộn với việc học. Hôm nay, anh giúp tôi đi mua sách, trong lòng tôi vẫn đang lo lắng là mình sẽ làm trì hoãn anh..."