Lúc ấy Sơ Văn là có chút khinh thường, Trần Lôi chính là nói cho cô biết chỗ này sao.
Lúc này Sơ Vãn nhìn Trần Lôi, nói: "Vậy không phải các chị lừa người sao? Các chị cấu kết làm đồ dỏm thành mở cửa hàng, bán giá cao cho người thường không hiểu, tiền lợi nhuận nhiều mà che giấu lương tâm, có phải không?"
Trần Lôi nhất thời vừa buồn cười lại cạn lời: "Sơ Vãn, tôi thấy cô bây giờ coi như là rất nổi danh, không phải nói là nghệ thuật gia đỉnh nhất thế giới sao, cô có thể có chút ánh mắt không? Đừng nói tôi cảm thấy được thì phải là thật, cho dù tôi cho rằng là giả, vậy thì thế nào, toàn bộ nghệ thuật gia Hồng Kông đều nói đây là thật, cô đi xem, ai dám tùy tiện đắc tội với người ta? Không muốn lăn lộn nữa phải không?"
Sơ Văn đương nhiên biết rõ, Trần Lôi vẫn luôn được yêu thích hơn cô, dưới tình huống đồng dạng, Trần Lôi được hoan nghênh hơn cô.
Đời trước, cho dù là cô tài phú hay là trình độ thẩm định, cũng không có khả năng so với Trần Lôi, nhưng Trần Lôi vẫn có thể diễu võ dương oai, vẫn cảm giác mình rất giỏi, vẫn có thể dạy cô nhìn nhiều thế sự nhân tình.
Đời này, hiển nhiên cũng thế.
Ý nào đó mà nói, Trần Lôi là gặp may, cũng là thông minh.
Thậm chí có thể là đúng đích.
Nhưng Sơ Văn lại không làm được.
Ở bên trong dạy bảo ân cần của ông nội Sơ, dạy cô giám định đồ sứ, dạy cô giám định lòng người, duy chỉ có không dạy cô nước chảy bèo trôi như thế nào.
Dù cô biết, làm như vậy là có lợi với mình, nhưng làm không được chính là làm không được.
Cô thu lại tâm tình, chuẩn bị đi vào phòng thu.
Ai biết Trần Lôi lại gọi cô lại: "Cô sẽ không phải vì chuyện này mà thật sự làm ầm ĩ chứ?"
Sơ Văn: "Đây là chuyện của tôi"
Trần Lôi không thể tưởng tượng nổi: "Không phải đầu óc cô bị nước vào rồi chứ, cô biết ở trong phòng thu hôm nay là ai không? Quản lí bộ phận nghệ thuật Christie"s Hương Cảng"
Sơ Văn nghe lời này, mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Trần Lôi, rất là hời hợt nói: "Vậy thì thế nào?" Cô hỏi lại Trần Lôi: "Tôi phải sợ đắc tội với người khác sao?"
Nói xong, trực tiếp đi vào phòng thu.
Trần Lôi giật mình, cũng vội vàng đi vào.
Trong lần phát sóng trực tiếp này ngoại trừ Sơ Văn, Sơ Hạc Hề cùng Trần Lôi thì còn hai vị khách quý khác, một người là danh nhân văn hóa giới Hồng Kông Hồ Sinh, một người là nhà nghệ thuật Tôn Tân Thắng, còn có một người nữa là quản lý bộ phận nghệ thuật của công ty đấu giá Christie Hồng Kông, Hạ Thư Hàm.
Sau khi mấy vị khách quý chỉnh trang xong, họ sẽ được thông báo về lịch trình cụ thể, phần đầu tiên là trực tiếp giám định đồ vật, sẽ có mấy người ở dưới sân khấu quan sát người trên sân khấu, lấy ra món đồ mà mình cất giữ, mời mấy người khách quý phân biệt đưa ra ý kiến, giám định thật giả đồng thời đánh giá; Hai người thương lượng như vậy, đêm đó tại biệt thự Hương Sơn, Sơ Văn có Dịch Thiết Sinh bên cạnh nên trong lòng đã có phần an tâm.
Dịch Thiết Sinh tìm một cái nồi, nấu mì cho Sơ Văn: “Em kết hôn rồi mà ngược lại còn lười hơn so với trước kia.
Sơ Văn: “Dù sao cũng đều do anh ấy làm, anh ấy không ở thì đến nhà ăn để ăn"
Dịch Thiết Sinh liếc nhìn cô, không còn gì để nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thủ Kiệm phái xe tới, là chiếc xe Jeep khiến người ta vừa nhìn biển số thôi đã thấy sợ.
Sơ Văn dọn đồ lên, để Dịch Thiết Sinh xách theo cái vali da, hai người ngồi lên xe Jeep.
Xe Jeep dần dần rời khỏi chân núi Hương Sơn đi vào đường cao tốc, bây giờ không phải là mùa du lịch ở Hương Sơn, trên đường không có nhiều phương tiện, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy tới Hương Sơn ngang qua.
Dịch Thiết Sinh và Sơ Vãn thỉnh thoảng nói một hai câu, thảo luận về kế hoạch bên trấn Cảnh Đức.
Khi đang nói chuyện, Sơ Văn vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy phía trước có một chiếc ô tô, là xe Mercedes-Benz W126.
Kiểu xe này đặc biệt thu hút trên tuyến đường này.
Phải biết rằng ở thời đại này, ở vùng ngoại ô, ngoài xe ngựa, xe bò ra cũng chỉ có xe buýt đầu vuông, nếu là ô tô thì có bảy tám chiếc là xe jeep hoặc là xe hơi Hồng Kì.
Chiếc Mercedes-Benz này, gần như không có.
Theo như Sơ Vãn nhớ, khoảng hai năm sau khi Mercedes-Benz du nhập vào Trung Quốc, để có thể lái được một chiếc Mercedes-Benz vào thời điểm này, nhất định phải thông qua một con đường đặc biệt, hoặc là nói, chủ nhân của chiếc xe vốn là một doanh nhân Hồng Kông hoặc là người ngoại quốc thế nên anh ta mới có thể đưa chiếc Mercedes-Benz vào đại lục.
Dịch Thiết Sinh cảm thấy cô là lạ, nhìn theo tầm mắt của cô, thấy chiếc Mercedes, anh ta tự nhiên ngay lập tức hiểu ra thân phận đối phương không bình thường.
Hai người nhìn nhau, đều đoán ra đối phương đang nghĩ gì.
Vào thời điểm này, trên con đường này, chiếc Mercedes-Benz hẳn là của Đạo Hạc Hề hoặc cấp dưới của Đạo Hạc Hề.
Khi nhìn thấy chiếc xe này, tài xế nói: “Đây là loại xe gì vậy, tôi chưa nhìn thấy bao giờ, không biết là của hộ nhà giàu mới nổi nào!"
Sơ Vãn hơi dựa vào cửa sổ, để ý trong lòng.
Chiếc xe kia vẫn chạy theo không nhanh không chậm, cuối cùng cũng đến một ngã tư đường, cuối cùng cũng nhập vào chung một ngã ba.
Thấy vậy, tài xế xe Sơ Văn đã nhanh chóng nhân cơ hội vượt lên.
Chính vào lúc chiếc xe kia rẽ sang một góc để xe mình vượt lên, Sơ Văn cảm thấy những người trong chiếc xe cũng đang nhìn bọn họ.
Cách hai lớp kính, không ai nhìn ra ai nhưng đều có thể cảm nhận được sự tồn tại và sự đánh giá của đối phương.
Hiển nhiên Đạo Hạc Hề cũng chú ý tới cô, anh ta cũng đang âm thầm quan sát cô.
Cảm giác áp lực ập đến đột ngột, thậm chí Sơ Văn còn có cảm giác nghẹt thở.
May mắn thay chỉ trong giây lát, chiếc Mercedes-Benz đã rẽ vào một góc cua, chiếc xe Jeep mà Sơ Văn đang ngồi cũng lao đi.
Sơ Văn thu hồi lại ánh mắt, nhìn sang Dịch Thiết Sinh.
Dịch Thiết Sinh nhíu mày.
Sơ Văn: “Về sau phải để ý đến Bảo Hương Trai"
Chiếc xe Jeep chạy một mạch vào nội thành, tiến vào khu nhà chính phủ, Sơ Vãn cất đồ đạc ở nhà và gửi hết tiền vào ngân hàng, lúc này cô mới cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Cô rút liền mười vạn từ trong chồng tiền, đưa cho Dịch Thiết Sinh, để anh ta mau chóng đến trấn Cảnh Đức, làm việc tùy theo hoàn cảnh Bản thân cô còn đang vui mừng nhặt món hời.
Bây giờ có tiền rồi, chỉ cần có chút giá trị đầu tư thì đều có thể gia nhập vào.
Sau bốn năm năm điên cuồng tích trữ, đến thập niên chín mươi mới là lúc thật sự phất lên.
Liên tục mấy ngày Sơ Vãn hỏi thăm về Tứ Hợp viện ở khắp nơi, nhưng tạm thời không có căn nhà nào phù hợp, bèn nghĩ tới việc mua ít đồ trước, rảnh rỗi là đi dạo Phan Gia Viên (Chợ đồ cổ ở quận Triều Dương, Bắc Kinh), đi dạo xưởng Lưu Ly.
Cô còn nhớ thương cái đồ rửa bút bằng men của Giang Đậu Hồng trong tay Tôn Nhị gia.
Hôm nay, cô đi ngang qua xưởng Lưu Ly, đúng lúc gặp được Tôn Nhị gia, Tôn Nhị gia kia vừa thấy cô, liền lôi kéo cô nói: "Cuối cùng cũng gặp được cô rồi, bà cô của tôi, đi, theo tôi qua đây nói chuyện"
Thật ra Sơ Văn cũng muốn gặp người này, chẳng qua không dám quá cố ý mà thôi, để cho người ta nhìn ra, hiểu được lý do tại sao, tất nhiên là sẽ hung hăng làm thịt cô một khoản.