Chờ khi bọn họ đi rồi, cô còn có thể hỏi thầy giáo Ninh.
Sau khi đọc xong hai trang của cuốn sách, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, và nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ thì thấy Lục Thủ Nghiễm đã trở lại với hai xô nước, anh sách hai xô nước đi vào nhà bếp, lúc sau trong bếp vang lên tiếng nước được đổ vào lu kêu lao xao.
Sau đó, anh xách theo một cái rổ tre, trông giống như anh định đi rửa rau.
Trong nhà không có ai khác, có lẽ ông cố cô đã ra ngoài chơi cờ với những người khác rồi. Trông như anh rất quen thuộc, không hề có chút khách sáo nào mà người khách nên có cả.
Sơ Văn cũng không muốn ngồi trong phòng buồn chán giả ngu nữa, cô đành phải đứng dậy đi ra ngoài, có lệ nói nói: "Chú Bảy, chú để cháu làm đi"
Lúc này, Lục Thủ Nghiễm đã lấy một cái chậu gỗ lớn ra, trong đó có cải thìa mà Sơ Văn tự hái, còn có cải thìa mà anh mang theo. Anh ngồi xổm ở đó, tay áo được xắn đến khuỷu tay và đang rửa rau dưới nước.
Nghe thấy Sơ Văn nói vậy, giọng anh rất thấp, không ngẩng đầu trả lời: "Không cần."
Sơ Văn nghe vậy không có ý tốt nói: "Vậy chú cứ rửa sạch đi."
Lục Thủ Nghiễm rửa sạch rau, hỏi: "Mấy ngày nay các cháu ăn cái gì?"
Sơ Văn: "Ăn gì cũng được, mì, cháo, bánh nướng áp chảo hoặc là mì sợi, còn có dưa muối cắt nguội"
Lục Thủ Nghiễm lắng nghe, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên nhìn cô.
Sơ Văn nhìn ra ý của anh, liền nói: "Chú bảy, đó là đồ ăn của nhà chúng cháu, ngày nào cũng ăn như vậy cả."
Có thể ăn no là tốt rồi, ăn thế này mới không phải coi nhà họ Lục là người ngoài.
Lục Thủ Nghiễm: "Lúc trước phải là có mang theo một ít đồ ăn sao?"
Sơ Văn kinh ngạc nhìn anh: "Cái đó không phải đều ăn rồi sao? Chú Bảy, ba đứa cháu trai của chú người này đều có thể ăn nhiều hơn người kia. Chú đoán xem ngần ấy có thể ăn được mấy ngày? Điều này không phải chú cũng không biết đấy chứ?"
Lục Thủ Nghiễm bật dậy: "Mấy đứa cần cải thiện bữa ăn và tăng cường dinh dưỡng"
Sơ Văn im lặng.
Lục Thủ Nghiễm cầm lấy chiếc khăn lông bên cạnh, lau tay, sau đó nói: "Chú có mang theo một ít đồ ăn, cái gì có thể làm đều làm hết rồi. Sức ăn của bọn họ thật sự rất lớn"
Sơ Văn thản nhiên nói: "Dạ cháu đã biết.."
Lục Thủ Nghiễm nhìn cô: "Còn cháu nữa đấy, từ nay về sau ăn uống đầy đủ, đừng để bản thân trông như thiếu dinh dưỡng đến độ sắp chết đói như vậy"
Sơ Văn: "...
Cô nhất thời không có gì để nói, anh chăm sóc cháu trai của anh đi, đừng lo lắng cho cô!
Lục Thủ Nghiễm nói xong liền đi ra ngoài, không biết tại sao lại đi. Sơ Văn đã nghe lời thu dọn những cái đồ ăn đó rồi sửa sang lại mấy cái bao tải mà Lục Thủ Nghiễm mang đến. Bên trong có một đống thịt khô, tầm khoảng mười mấy cân lận, hơn nữa còn cả nửa túi bột mì.
Người này thực sự sợ cháu trai mình chết đói mà!
Sau khi Sơ Văn liên hệ với viện nghiên cứu khảo cổ dưới nước một phen, biết hiện tại bộ môn văn vật cổ trong nước đã trao đổi với mười mấy thương nghiệp hợp tác trong nước lẫn quốc tế, trong đó cũng bao gồm một ít cơ cấu nghiên cứu khảo cổ dưới nước nổi danh quốc tế, trước mắt đang trong quá trình sàng lọc.
Sơ Văn nhìn qua đại khái, hiện tại ngoài việc bàn bạc với viện nghiên cứu khảo cổ dưới nước của Nhật Bản, còn có viện nghiên cứu dưới nước của đại học Texas nước Mỹ, cùng với học viện nghiên cứu đại học Adelaide của Australia.
Nhìn ra được, hiện tại trong nước đang bước từng bước lớn phát triển về phía trước, cần phải tham khảo kỹ thuật khảo cổ dưới nước tiên tiên của nước ngoài.
Cô còn nói chuyện với bên Lục Kiến Huy, biết rằng gần đây người máy dưới nước cũng đã nhận được đầu tư, có tiến bộ rất lớn.
Các phương diện đều đang nỗ lực, cô nhìn cái này, càng thêm nhiệt tình, hiện tại cái cần thiết nhất chính là nhanh chóng kiếm được nguyền tiền, đến lúc đó thật sự muốn trục vớt thuyền chìm, phải ném cả đống bạc trắng vào trong đó.
Tuy rằng bên quốc gia khẳng định có thể xin một ít tiền, nhưng đến lúc đó có thể xin được bao nhiêu, có đủ hay không, đây đều là điều khó mà nói.
Trong tay mình có tiền, thời điểm mấu chốt mới là động lực hăng hái to lớn nhất.
Một tháng gần đây Sơ Văn liên tục xuất kích, thật ra cũng có rất nhiều thu hoạch, hiện tại sản phẩm quay chụp hơn mười, mười mấy vạn đô la, cô cảm thấy có thể có lợi, nên cũng không thể không ra tay, lúc sau lại chuyển tay bán ra, kiếm ra được hơn cả vạn có khi là gấp bôi.
Kiếm tiền như ném cầu tuyết như vậy, trong tay cô giờ đây đã có khoảng 130 vạn đôla.
Nguồn tiền này không thể chuyển đi đâu cả, cũng coi như một số lượng không nhỏ, cô cũng bắt đầu thử hướng tới hội đấu giá cấp bậc cao hơn một chút, thử nhìn xem có gì thích hợp hơn.
Chẳng qua cái chuyện nhặt của hời này cũng không phải ngày nào cũng gặp được, hai tuần liên tiếp, cô không gặp được cơ hội tốt gì, ngược lại còn gặp được Tôn Tuyết Gia và Mark một lần.
Hai người kia hiển nhiên rất hứng thú với cô, những đồ vật cô từng nghiên cứu, đối phương đều sẽ tỏ vẻ cẩn thận nghiên cứu một phen.
Cái này khiến cho Sơ Văn không được thoải mái, cô không thích Tôn Tuyết Gia.
Đời trước ly Cửu Long bị hủy, người này cũng góp vài phần, cái này không đề cập tới nữa, đời này thi thoảng cô ta xuất hiện, trừ bỏ tỏ thái độ với cô thì cũng chỉ có tỏ thái độ với cô mà thôi.
Mình ở chỗ này vui vẻ nhặt của hời, vốn dĩ là một chuyện rất vui vẻ, mà thế nào lại phải nhìn đến vị này.
Sơ Vãn bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi cô ta.
Tất nhiên có rất nhiều biện pháp để thoát khỏi cô ta, nhưng cần nhất là phải không dấu vết, cần phải chờ tới cơ hội tốt nhất.
Trước đó, Sơ Văn vẫn không nhanh không chậm đi tới khắp nơi khắp chốn để xem, ngày này, vừa lúc thành phố bên cạnh có một triển lãm ở viện bảo tàng, là triển lãm “Nghệ thuật triển lãm Châu Á”, khu triển lãm của viện bảo tàng này từng đảm nhiệm việc triển lãm tác phẩm của một nhà nghệ thuật nổi tiếng, luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp cùng gia tộc Locker Field, lần này tổ chức triển lãm nghệ thuật, có mấy chục món mượn từ gia tộc Locker Field tới để triển lãm.
Ngoại trừ tài phú hiển hách, gia tộc Locker Field vẫn nổi tiếng với niềm say mê sưu tầm nghệ thuật, sáu thế hệ của gia tộc bọn họ đã sưu tầm được mười mấy vạn món, số lượng cất chứa có thể đạt tới cấp bậc hàng trăm tỷ, hoàn toàn xứng đáng với gia tộc sưu tầm đứng đầu thế giới.
Kỳ thật lúc ông bà nội còn trẻ, từng có quan hệ với người trong gia tộc Locker Field, lúc ấy không biết đám người Lư Cần Trai đã lấy đi không ít món đồ sưu tầm quý hiếm của Trung Quốc bán cho gia tộc Locker Field, vài món đồ sứ của ông nội cũng là bị Locker Field thu đi.
Trừ bỏ chuyện này, một ít sản vật Tô Châu của nhà họ Nhϊếp hẳn cũng đều chảy vào kho cất đồ sưu tầm của gia tộc Locker Field.
Sơ Văn nhìn thấy, cũng cảm thấy rất hứng thú, lập tức quyết định đi xem.
Hôm nay, Sơ Vãn lái xe đi thẳng qua thành phố bên, đó là một bảo tàng nghệ thuật có diện tích rất lớn, bởi vì mang tiếng có “đồ cổ sưu tầm của gia tộc Locker Field”, triển lãm nghệ thuật lần này có rất nhiều người tới.