Nhưng mà ông ta hét thẳng gia mười vạn tệ? Thế sao không đi cướp tiền luôn đi!
Tôn nhị gia đó đôi mắt cũng trợn tròn, ông ta nhìn hồi lâu, nhìn tới nhìn lui, không sai, đây là món đồ phấn màu Khang Hy mà ông ta đã từng đem cược, đó là một món đồ tốt, ông ta cũng rất là thích.
Nhưng mà hét gia mười vạn? Đây là đang chơi ông ta sao?
Nhất thời liền có người đưa mắt liếc nhau, đều cảm thấy rất buồn cười, cũng có người cần thận đánh giá một hồi cái bình phấn màu đó, nhưng rốt cuộc cũng lắc đầu, nghĩ không biết trong đầu cô gái trẻ này đang nghĩ cái gì.
Tuy nói hôm nay đến đều là những người trong ngành có chút tiền vốn, nhưng mà mười vạn tệ thì cũng không ai cũng dễ dàng chịu móc túi ra!
Quan Sưởng cũng là lắp bắp kinh hãi, nhíu mày: “Đồng chí Lục, cô thật sự muốn bán gia mười vạn sao, ai mua chứ?"
Sơ Văn vốn không để ý: “Rồi sẽ có người thích thôi, Khương Thái Công điếu ngư, nguyện giả thượng câu"
""* *姜太公钓鱼,愿者上钩:Câuthành ngü nói vê Khuong Thái Cong câu cá không cần mồi và lưỡi câu ở trên mặt nước. Ý ngụ chỉ rồi sẽ con cá tự lọt lưới, sẵn sàng bị lừa, có người bị cho vào tròng.
Cô cũng không quá để ý cái này, chỉ lướt qua một lượt nhưng vẫn không nhìn thấy lọ gốm men Vĩnh Nhạc Điềm Bạch, trong lòng không khỏi nghi hoặc, cho rằng thông tin của Nhϊếp Nam Khuê đã lầm?
Quan Sưởng thấy Sơ Vãn ở đó quan sát, cũng tiền đến: “Cô đang tìm gì sao?"
Sơ Văn nói: “Tuỳ tiện xem qua thôi, chủ yếu là cảm thấy không có món đồ gì đáng để tiêu tiền"
Cô nhanh chóng bổ sung thêm câu: “Đương nhiên cũng bởi vì tôi không có tiền"
Quan Sưởng liền cười: “Nơi này đều là người giàu có miền nam đến mua đồ, chúng ta cũng xem thử đi, tôi có thể học hỏi thêm từ cô cũng tốt lắm rồi."
Sơ Vãn gật đầu, không nói gì nữa.
Con người Quan Sưởng này thật thâm sâu.
Bóng người lúc trước nhìn thấy ở Thanh Châu có lẽ chính là anh ta, nếu nói như vậy thì sau lưng anh ta che giấu thật sự rất khó lường.
Cô cứ vậy tùy tiện đi loanh quanh, tiếp tục xuyên qua cửa thùy hoa đi về phía trướng, không biết từ lúc nào đi đến một nơi, lại thấy trong hành lang dài ở đây cũng có một cái kệ giả, ẩn sau giàn nho, trên đó rải rác một ít đồ cũ.
Sơ Vãn cất bước đang muốn đi xem, liền thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh dây nho, người đàn ông nọ vóc dáng cao lớn, mái tóc đen hơi xõa trên vai, giữa mái tóc đen và chiếc cổ áo trắng muốt, một chiếc cổ trắng như tuyết mảnh khảnh lộ ra.
Cô hơi giật mình, lập tức ý thức được đây là Đạo Hạc Hề lúc còn trẻ.
Nhưng mà về chuyện sắp xếp ly Cửu Long, nhất thời Sơ Văn cũng không biết nên làm thế nào, dù sao đây cũng là bảo vật của quốc gia, sau khi về nước, cô cũng không nên cất nó ở một chỗ.
Mà bây giờ bảo tàng nhà mình còn chưa được làm xong cho nên cũng không có chỗ để cất.
Sơ Vãn nói việc này với Lục Thủ Nghiễm, Lục Thủ Nghiễm nói: “Thật ra cũng có thể xử lý được, không phải lúc trước em nói ba chiếc đầu thú em đã quyên góp cho đất nước, mặc dù nó đã được giao cho nhà nước nhưng mà nó vẫn sẽ được trưng bày trong triển lãm của em sao?"
Sơ Vãn gật đầu: “Cấp trên đã nói như vậy"
Lục Thủ Nghiễm: “Vậy được rồi, đầu tiên thì cứ để món đồ này ở trong triển lãm, đợi đến lúc xây xong bảo tàng thì mang về, làm chuyện này thật rõ ràng, đăng tin lên, nói rõ ràng thì không sợ bọn họ không trả."
Sơ Văn suy nghĩ, đây cũng đúng là một ý kiến hay, nhất cử lưỡng tiện, lúc này cô bàn bạc với bảo tàng, thật ra chuyện nhà bảo tàng mượn đồ cũng thường xảy ra, lúc này nghe được chuyện này thì tất nhiên là cầu còn không được.
Ly Cửu Long về nước, Sơ Văn tự mình đến nghiên cứu xem xét trước.
Dựa vào kinh nghiệp đời trước, thật ra cô vẫn có chút nghi ngờ, nhưng mà sau khi nhìn kỹ thì thấy không có bất cứ vết rạn nào, cô cũng từng thử giơ lên làm động tác kia... Cô luôn cảm thấy cô và Tôn Tuyết Gia trùng sinh vì ly Cửu Long này.
Nhưng mà đương nhiên không dám tin, cũng không có khả năng tin.
Sau khi thử nó một lúc thì cô cẩn thận cất đi.
Cô không thể hiểu được một số chuyện ở kiếp trước cho nên cũng không tiếp tục nghĩ nữa.
Sơ Văn cùng nhà bảo tàng ký hiệp nghị cho mượn, chung quy vẫn là đánh trống phất cờ nói cho bảo tàng mượn, vì thế sau khi tin tức này được đăng lên, cô cũng bỏ được một gánh nặng trong lòng.
Lúc này cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ai biết được hôm nay cô lại nhận được một cuộc gọi, lại là Bredene của nước Anh gọi tới.
Sơ Văn cũng có chút khó hiểu, hai người lịch sự chào hỏi, sau khi chào hỏi xong, Bredene mới nói vấn đề chính, nói gần đây trong lúc vô tình nghe được tin tức của Harmay, nghe nói đội tàu của Harmay đang chờ để xuất phát, mục tiêu là Nam Hải.
Sơ Văn nghe thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ: “Tiên sinh Bredene, tin tức này có chính xác không?"
Bredene nói: “Tôi cũng chỉ nghe được từ chỗ bạn của mình mà thôi"
Sơ Vãn lập tức hiểu ra, cô không hỏi thêm nữa, nghiêm túc cảm ơn Bredene, sau khi cúp điện thoại, cô lập tức gọi điện thoại cho Sơ Hạc Hề, bảo anh ta điều tra thêm về động tĩnh của Harmay.
Sau khi điều tra xong, quả nhiên là gần đây Harmay nâng cấp tàu trục vớt, thành lập một đội cứu hộ hùng hậu, từ Australia Burris xuất phát, sau khi nhìn quỹ đạo con đường thì biết họ đang hướng về Nam Hải.
Sơ Văn lập tức cảm thấy không lành.
Dựa theo tiến trình lịch sử, hẳn là Harmay sẽ xuất phát trễ hơn một chút, nhưng mà bây giờ lại tiến hành sớm hơn hai tháng!
Điểm mấu chốt là, tại sao anh ta lại có thông tin chính xác để lái thẳng đến Trung Quốc như vậy, rất có thể là anh ta đã có tin tức chính xác nào đó.
Viện trưởng Nghiêm vẫn luôn bảo mật hạng mục này, lần này đi tới đó cũng chỉ dùng danh nghĩa đi khảo sát, mà đội viên cũng là đội viên trong nhóm khảo cổ đã được thẩm tra chính trị từ mấy năm trước, không thể bán tin tức Cho Harmay.
Là Harmay chiếm được tin tức này bằng cách khác, hay là những chuyện xảy ra ở đời này đã gây ra khiến tất cả đều thay đổi?
Nhất thời Sơ Văn cũng không đoái hoài tới những thứ này, lập tức liên lạc với viện trưởng Nghiêm, nói cho bà ta về hành động của Harmay, viện trưởng Nghiêm lập tức cẩn thận, bà ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sẽ không có bất cứ đội viên nào dưới trướng của tôi tiết lộ chuyện này cho Harmay Đều là đội viên sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc Đại Lục, chính là người bà ta bồi dưỡng được, lần ra nước ngoài duy nhất cũng chỉ để huấn luyện, họ đều rất hận các hành vi của Harmay, mang trong mình một bầu nhiệt huyết hy vọng thay đổi ngành khảo cổ dưới nước của Trung Quốc, không thể làm ra loại chuyện này được.
Sơ Văn nói: “Tin tức của Harmay linh thông, anh ta vẫn luôn đầy dã tâm nhắm vào ngành khảo cổ dưới nước của chúng ta, bây giờ suy nghĩ nhiều cũng vô ích, mấu chốt là phải lập tức thúc đẩy tiến trình"
Viện trưởng Nghiêm: “Chúng tôi đã phải đội viên đi khảo sát khu vực, tôi cũng đã cân đối tài nguyên, trước mắt đã mượn thuyền của cục cứu hộ tại đây, bọn họ còn trợ giúp cho chúng tôi mượn một số nhân viên chuyên môn kỹ thuật."