Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 48: Bắt gian lúc nửa đêm

Trong lúc nói chuyện, lại nhắc đến chuyện gần đây trời chuyển lạnh, chú ý giữ ấm gì đó, đúng lúc Phùng Lộ Hi cũng ở đấy, bà ấy đột nhiên hỏi: “Dạo này Thủ Nghiễm cũng rất bận rộn, trong nhà đã mua than chưa?"

Sơ Văn: “Dạ?"

Phùng Lộ Hi nhìn dáng vẻ của cô liền biết ngay là cô chưa mua, bất lực nói: “Xem tụi con kìa! Thủ Nghiễm không ở đây, một mình con chăm lo những thứ này chắc chắn rất tốn sức!"

Đến mùa đông thành phố Bắc Kinh vô cùng lạnh lẽo, trong khu tập thể đều phải đốt lò than tổ ong. Khu kí túc xá đơn vị của bọn họ có máy sưởi nên không cần dốt than, nhưng nấu ăn hay gì đó vẫn phải dùng đến than tổ ong.

Càng về cuối năm thì than tổ ong càng mua may bán đắt, muốn mua cũng không mua được nữa. Tuy nói gia đình như nhà họ Lục sẽ không thiếu, nhưng dù sao cũng phải để giành một ít.

Ông nội Lục nghe vậy: “Bảo người ngày mai qua đó kéo một xe về đi, còn cả rau nữa, đều chuẩn bị hết cho Văn Vãn"

Phùng Lộ Hi gật đầu: “Vâng ạ, để con căn dặn người làm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho Văn Văn."

Nhắc đến chuyện này, ông nội Lục bắt đầu phê bình Lục Thủ Nghiễm: “Dạo này nó thường xuyên ở bên ngoài không về, để con một mình ở nhà phải không. Cũng không biết nó chăm sóc con như nào nữa, mấy hôm trước ba có gọi điện thoại phê bình nó rồi."

Sơ Văn cười: “Ba à, ba không cần phê bình anh ấy đâu. Thực ra hiện giờ con cũng rất bận, nếu anh ấy về cả ngày con cũng không có thời gian bên anh ấy, như vậy lòng con sẽ thấy hổ thẹn lắm. Hiện giờ hai người đều bận rộn, vậy thì tốt quá còn gì."

Ông nội Lục: “Suy cho cùng vẫn là Vãn Vãn rộng lượng, suy nghĩ thông suốt. Nhưng hai vợ chồng sống với nhau cũng không thể như vậy mãi được. Sau này ba sẽ nói nó, để nó rút ra ít thời gian trở về."

Sơ Vãn cười: “Vẫn là ba yêu thương con nhất!"

Hôm đó cô dứt khoát ở lại tứ hợp viện. Buổi tối Lục Kiến Thời cũng đến, khi nhìn thấy Sơ Văn thì có chút xấu hổ, đi đến chào hỏi thím bảy.

Sơ Văn thấy dáng vẻ gượng gạo của anh ta ở trước mặt mình, nói: “Dạo này công việc vẫn thuận lợi chứ?"

Lục Kiến Thời: “Cũng tạm ổn Sơ Văn cũng tuỳ tiện nói: “Làm ngành như chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, hiện giờ nhập một lô hàng máy móc lớn, nhưng những người ngoại quốc kia có rất nhiều thủ đoạn, phải cẩn thận đừng dính phải cạm bẫy của người ta. Chứ nhập về một lô hàng máy móc cũ sẽ lãng phí tiền bạc của quốc gia.

Lục Kiến Thời nghe vậy có phần ngạc nhiên, anh ta không ngờ Sơ Vãn lại biết được những chuyện này, nhưng vẫn gật đầu: “Thím Bảy nói đúng, cháu biết rồi ạ."

Sơ Văn cũng không nói gì thêm, dù sao cô cũng chỉ nhắc nhở, anh ta có nghe vào hay không thì tuỳ.

Kiếp này không có cô lật tẩy cho anh ta, cuối cùng anh ta đi được đến đâu cũng phải dựa vào bản thân mình mà thôi.

Nào ngờ lúc này đúng lúc Phùng Lộ Hi đi tới, nghe được lời này thì hỏi: “Chẳng phải dạo gần đây Kiến Thời đang hẹn hò sao, khi nào thì con dẫn người ta về nhà để mọi người xem vậy."

Phùng Lộ Hi nói vậy, khuôn mặt Lục Kiến Thời đỏ ửng, vặn vẹo nói: “Cũng chỉ mới tiếp xúc thôi ạ, để tính sau đi."

Phùng Lộ Hi cười: “Con còn trẻ, thực ra cũng không cần nóng vội, bản thân con tự cảm thấy tốt thì dẫn về nhà là được.

Lục Kiến Thời: “Đúng ạ, chính là đạo lý này.

Vốn dĩ Sơ Văn không để tâm, hiện giờ nhìn bộ dạng mất tự nhiên này của Lục Kiến Thời thì cảm thấy kỳ lạ.

Lục Kiến Thời hẹn hò thì hẹn hò, tại sao lại vặn vẹo như vậy, giống như làm chuyện gì xấu hổ lắm vậy?

Khó tránh cô suy nghĩ nhiều, ví dụ như anh có phải quen với Mạnh Hương Duyệt thật rồi không.

Nhưng Mạnh Hương Duyệt chỉ là họ hàng xa của cô, dù Lục Kiến Thời quen Mạnh Hương Duyệt thì cô cũng không nói được gì.

Dù sao cũng chỉ là chị em họ mà thôi, cũng chẳng phải thân thích gì.

Buổi tối sau khi ăn xong cơm, Lục Kiến Tĩnh ghé đến, khi thấy cô thì rất vui mừng: “Chú Bảy không ở đây, tôi cảm thấy chúng ta lại trở về khoảng thời gian trước đây rồi! Vậy đêm nay tôi ngủ ở chỗ cô được rồi, tôi còn muốn hỏi chuyện khảo cổ gần đây của cô nữa đó. Nghe nói lô tượng phật mọi người phát hiện kia đã gây chấn động thế giới rồi!"

Sơ Văn không hề muốn ngủ chung với Lục Kiến Tĩnh, cô muốn được yên tĩnh. Nhưng Lục Kiến Tĩnh lại rất muốn nói chuyện với cô, ngay cả tivi cũng không thèm ngó ngàng đến, kéo cô đi thẳng về phòng, nhưng lại nói đến đối tượng hẹn hò hiện tại của cô ấy.

Ánh nắng đầu xuân chiếu xuống, ngõ cổ với tường xám, ngói xám cũng phủ lên một màu vàng, cây hòe già dựa nghiêng vào bức tường cũ đong đưa trong gió xuân, phía trên có thể thấy thấp thoáng những màu trắng, cách cửa sổ của xe dường như ngửi thấy mùi hoa hòe thoang thoảng.

Dưới chân tường, dường như có cỏ đuôi cáo mọc lên.

Cô nghĩ, ở góc tối nơi mặt trời không chiếu tới, có một cuộc chiến ngầm không khói súng, một tấm lưới vô hình nhưng âm thầm tích lũy sức mạnh.

Vào đầu tháng tư, Sơ Vãn đã được làm xong thủ tục thị thực rất sớm, nhưng còn chú Bằng thì chưa xong.

Sơ Văn dự định một mình đến ngay Sotheby"s Luân Đôn trước để kiểm tra đầu thú ở đó.

Nhưng Lục Thủ Nghiễm nghe xong khẽ cau mày, không tán thành lắm.

Hiện giờ chỗ Bành Thụ Lâm không truyền đến bất cứ tin tức nào, chỉ dặn họ cẩn thận mọi thứ, thậm chí còn sắp xếp mật vụ đến bảo vệ an toàn cho họ.

Bản thân Lục Thủ Nghiễm cũng tăng cường phòng thủ, ngoài chú Bằng và Trần Chính ra, còn tìm hai cựu binh đến, để bí mật bảo vệ hai đứa con.

Hiện giờ nếu Sơ Văn muốn đi Luân Đôn phải rời nước, nếu thế lực tổ chức văn vật phi pháp ở nước ngoài muốn ra tay với Sơ Vãn, thì phía trong nước sẽ ngoài tầm với.

Sơ Vãn lại nói: “Về chuyện đầu thú, em nhất định phải đi một chuyến, em không xuất hiện công khai, cứ cẩn thận mọi thứ là được rồi"

Lục Thủ Nghiễm suy nghĩ một chút: “Còn Hạc Hề ở đâu? Mấy hôm trước anh ấy nói, anh ấy đi Mỹ?"

Sơ Văn do dự một chút: “Phải."

Thực ra kể từ lần trước, sau khi mà cô gạn hỏi Đao Hạc Hề thì Đạo Hạc Hề bỗng rời khỏi Bắc Kinh.

Sơ Vãn đại khái hiểu được, nếu muốn nhổ tận gốc thế lực của Quan Sưởng, nhất định phải tra rõ đường dây rửa cổ vật ở nước ngoài, ném chuột sợ vỡ bình, bây giờ điều cô lo lắng nhất là Đao Hạc Hề cũng sẽ liên lụy vào đó.

Dĩ nhiên, có một loại lo lắng hơn đó là đối phương sẽ dò tìm được gì đó ở Đao Hạc Hề, do vậy mà đề phòng trước.

Lục Thủ Nghiễm nói: “Anh gọi điện cho anh ấy"

Sơ Vãn không hiểu: “Để làm gì? Việc gì phải gọi cho anh ấy?"

Lục Thủ Nghiễm: “Nếu em kiên quyết đi, thôi được, anh nhờ anh ấy bảo đảm an toàn tuyệt đối cho em.

Sơ Văn không lên tiếng, nhưng ánh mắt thì phản đối.

Lục Thủ Nghiễm nhìn cô nói: “Anh tin anh ấy sẽ làm được.

Sơ Văn do dự một chút, vẫn nhẹ giọng nói: “Nhưng em không mong anh ấy khó xử như vậy, trước đây em đã làm anh ấy khó xử rồi."

Lục Thủ Nghiễm nghe lời này, mỉm cười, ánh mắt bình thản: “Vãn Vãn, con đường có chông gai thế nào, anh không quan tâm, anh chỉ cần bảo đảm an toàn tuyệt đối cho em, còn về Hạc Hề, đó là chuyện anh ấy phải làm"