Tô Hồng Yến: “Cũng không đến mức đó, không đến mức... Thế nhưng em cũng đã vất vả thế này có cần chị đưa cho em không?"
Sơ Văn: “Không cần đâu, em cũng không có hứng thú, tự chị giữ lại chơi đi"
Tô Hồng Yến ngơ ngác nhìn Sơ Vãn, trong lúc nhất thời cô ta cũng không biết phải nói cái gì.
Nhìn bộ dáng của Sơ Vãn cũng chỉ là một học sinh trung học lớp mười, trẻ tuổi đơn thuần, kết quả...
Sứ Thanh Hoa thời nhà Minh bị cô nói là “giữ lại chơi”???
Sơ Văn: “Hơn nữa em cũng không chịu tổn thất gì cả, không phải em còn tuỳ tay mua được mấy viên ngọc châu rồi sao"
Nếu như không nhờ có cái vại được nhuộm lại làm màn che, thì chưa chắc cô đã lấy được hoàng ngọc châu từ tay Nhϊếp Nam Khuê. Mà dù cho có thành công thì cái giá phải trả cũng không nhỏ, cho nên cái này cũng được xem như là chính mình đã nhận được hồi đáp.
Không lỗ một chút nào.
***** Tô Hồng Yến cực kỳ vui mừng ôm vại rời đi, Lục Kiến Chiêu nhìn Sơ Vãn, lần này ánh mắt của anh ấy hoàn toàn khác, bên trong đó là sự kính nể không kìm nén được, giống như ánh mắt cúng bái thần tiên vậy.
Vậy nên lúc lên xe buýt, Lục Kiến Chiêu thậm chí còn vươn tay ra để đỡ cô, vẻ mặt kia vừa cung kính vừa ân cần, quả thật không nỡ nhìn thẳng.
Sơ Văn thấy vậy, có chút bất lực, thế nhưng cô cũng đã quen rồi. Sau khi cô đã quen thuộc với Lục Kiến Chiêu thì cảm thấy thật ra người này cũng không tồi, trên đường đi sưu tầm cô bảo gì đều nghe nấy, lúc quay phim còn mời cô làm chỉ đạo kỹ thuật.
Cô lại nhớ tới sự xuất hiện của Nhϊếp Nam Khuê, nghĩ rằng một số người và một số chuyện đời trước của cô chung quy đều đã đến. Thế nhưng bản thân đã có kinh nghiệm, cô sẽ bước chắc trên con đường này, kinh doanh mọi thứ cho thật tốt.
Chén ngọc Cửu Long chung quy sẽ xuất hiện một lần nữa.
Sau khi về nhà ăn cơm trưa xong, Sơ Văn mang mấy hạt ngọc châu kia ra đùa nghịch một lúc. Ngoại trừ viên Hoàng Ngọc Châu kia thì những cái khác đều chỉ là những viên ngọc châu bình thường thời nhà Thanh. Tuy rằng niên đại gần đây nhưng thật ra cũng không tệ lắm, đưa mấy viên đó cho tụi nhỏ chơi cũng không tồi, cô lại tuỳ tay đặt ở trong túi.
Ăn cơm xong, cô đi sang gặp ông cụ, ông cụ nói đến chuyện được sắp xếp vào ngày mai. Sáng sớm ngày mai, Lục Thủ Nghiễm sẽ lái chiếc xe jeep đi qua Nam Khẩu, thuận tiện đưa cả ba đứa cháu trong nhà qua đây, đến lúc đó sẽ đi tới Vĩnh Lăng giúp đỡ trồng trọt.
Sơ Văn cũng không nói cái gì, bây giờ cô rất không tin vào chuyện chọn đàn ông.
Giờ cứ đưa mấy người đàn ông này qua cho ông cố nội của mình, để ông cụ xem rồi quyết định vậy. Nếu như ông cụ cảm thấy được và đối phương cũng sẵn sàng nói đồng ý cưới vậy thì cô sẽ gả.
Sau khi nói chuyện cùng ông cụ một lúc, Sơ Vãn đi tới chỗ Phùng Lộ Hi, ai biết lại gặp phải Tô Hồng Yến.
Tô Hồng Yến nhìn thấy Sơ Văn thì kích động không chịu nổi: “Chị đã cho ba chị xem rồi, ba chị liếc mắt nhìn qua đã nói đây là đồ thật, quả thực là sứ Thanh Hoa thời nhà Minh. Món hàng thật này, nếu như không phải chị nhặt được thì mua ở bên ngoài cũng phải mất cả nghìn tệ! Sơ Vãn, cũng may là có em, chị thấy ông cụ Nhϊếp rất tinh mắt, tuy rằng chủ tiệm Tiểu Nhϊếp kia vẫn còn trẻ tuổi nhưng cũng không phải là loại dễ chọc. Cả nhà người ta toàn là người khôn khéo, vậy mà em vẫn có thể nhổ được chiếc răng cọp trong tay bọn họ, chị như đang được mở mang kiến thức vậy!"
Sơ Văn cũng không để ý lắm: “Là việc nhỏ thôi, là cơ duyên của chị."
Thật ra cô cũng không biết phải ứng phó với kiểu nhiệt tình này thế nào, nên mỉm cười nói không có gì, hay là phải phản ứng ra sao?
Cô hoàn toàn không hiểu.
Đời trước cô cũng đã từng gặp qua không ít những người quá mức nhiệt tình như vậy, bọn họ nhiệt tình giống như đang muốn nâng cô lên làm thần tiên, nhưng càng thế thì cô càng không biết phải ứng phó sao cho đúng.
Cho nên vào loại thời điểm này, hầu như cô toàn không có biểu cảm gì, yên tĩnh chờ đối phương lui bước.
Tô Hồng Yến nhét một túi đồ lớn vào tay cô, nói: “Sơ Vãn, cái này cho em, em nhất định phải nhận lấy, chị thấy em quá gầy nên phải bồi dưỡng cơ thể cho tốt. Chị còn có một miếng vải này, em có thể mang đi may ít quần áo!"
Sơ Văn thấy vậy, cũng nhận lấy: “Được, cảm ơn chị."
Sơ Vãn thật ra đang định giải thích cho mọi người cùng hiểu, bằng mọi giá phải đè ép lại mợ Ba, ai mà ngờ được bí thư thôn lại xuất hiện rồi nói đỡ giúp mình, cô cũng tiết kiệm được lời nói.
Mọi người xung quanh đều không thể tin nổi bèn nhau nhao lên hỏi Sơ Vãn, cô cũng thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, cháu là thạc sĩ của trường Đại học Bắc Kinh—"
Cô nhìn về phía mợ Ba rồi thở dài: “Cũng không trách được, cháu đã nói là trong lớp cháu không có chị họ, chị ấy cũng nói rằng trong lớp chị ấy không có cháu, hóa ra cháu là sinh viên đã tốt nghiệp còn chị ấy mới là sinh viên đại học, hai chuyện này đúng là không giống nhau.
Mợ Ba: “Sinh viên tốt nghiệp, cháu là sinh viên tốt nghiệp rồi sao?"
Mặc dù bà ta không hiểu lắm, nhưng qua lời nói của bí thư Trần thì có vẻ nghiên cứu sinh rất tài giỏi sao?
Sơ Vãn cũng thẳng thắn nói: “Đúng vậy, cháu là nghiên cứu sinh, nhưng cháu có hơi buồn vì tại sao chị họ lại không thi nghiên cứu sinh?"
Cô nghi ngờ: “Chị họ học đại học cần 4 năm nữa mới có thể thi tốt nghiệp, 4 năm sau khi thi tốt nghiệp mới có thể thi nghiên cứu sinh. Sao chị ấy không thi tốt nghiệp luôn? Sau khi thi xong, ra ngoài xã hội sẽ có địa vị cao hơn, vào đơn vị cũng được ăn ngon, học vấn cao hơn người khác một bậc, làm gì cũng rất thuận tiện!"
Mợ Ba sửng sốt: “Trực tiếp thi tốt nghiệp sao?"
Người trong thôn nghe không hiểu bèn quay qua hỏi mợ Ba: “Sơ Văn trực tiếp thi tốt nghiệp kìa, Trần Lôi nhà bà có chuyện gì mà không thi tốt nghiệp luôn vậy? Bà thấy bí thư Trần nói chưa, làm nghiên cứu sinh rất tốt đấy!"
Mợ Ba trở nên bối rối hơn: “Cái này, cái này, tôi cũng không rõ nữa...Chúng tôi không biết là có thể trực tiếp tham gia kì thi tốt nghiệp."
Bà ta vội nói thêm: “Trần Lôi của chúng ta lần này chịu thiệt rồi, sao lại không trực tiếp thi tốt nghiệp chứ, với khả năng của Trần Lôi nhà chúng ta, Sơ Văn có thể thi đậu, con bé cũng có thể!"
Mọi người ai nấy đều lắc đầu, thở dài rồi nói: “Thiệt thòi lớn thật, khả năng của Trần Lôi tốt như vậy, đáng tiếc lại không thi tốt nghiệp luôn! Nhìn Sơ Vãn nhà người ta kìa, trực tiếp thi nghiên cứu sinh luôn!"
Trần Lôi sốt ruột đến mức đỏ cả mặt.
Cô ta đến đồn cảnh sát xã để làm thủ tục chuyển hộ khẩu, trên đường trở về còn cố ý đi đường vòng để mua hai cân thịt lợn để mang về nhà chúc mừng, nhưng vừa bước vào thôn, Phách Đầu đã hỏi: “Trần Lôi, sao cháu không thi nghiên cứu sinh luôn, thật thiệt thòi."
Cô ta vừa nghe những lời này, cả người đều trở nên hoang mang, trực tiếp thi nghiên cứu sinh sao, đây là có ý gì?