Dù sao thì ba mẹ vẫn cố hết sức mình để thỏa mãn con nhỏ.
Hai người nói chuyện như vậy, Sơ Vãn nghĩ đến hai đứa bé, cảm giác về chuyện ngày xưa dần phai nhạt đi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gạch xanh ngói xám ở trong hẻm, có những chú chim bồ câu bay ngang qua.
Bây giờ các tòa nhà ở thành phố Bắc Kinh càng ngày càng cao, bồ câu đã thành thứ hiếm thấy.
Cuối cùng cô mở miệng hỏi: “Anh đến từ lúc nào vậy?"
Lục Thủ Nghiễm nói: “Từ lúc em xuống xe.
Sơ vãn nhìn về phía anh.
Lục Thủ Nghiễm giải thích nói: “Lúc lái xe tới, vừa hay nhìn thấy em, vốn muốn gọi em cùng đi ăn cơm, nhìn thấy em và Kiến Thời xuống xe đi vào quán trà, cho nên muốn đợi em.
Sơ Văn yên lặng phút chốc, mới nói: “Anh ta đột nhiên tới tìm em, nói muốn nói chuyện với em, thật ra cũng không có gì để nói."
Lục Thủ Nghiễm cười, liếc nhìn cô một cái thật sâu: “Từ lần trước khi thằng bé bệnh nặng một lần thì lúc nào cũng muốn nói, không cần phải để ý đến làm gì."
Sơ Vãn do dự một chút, cô muốn giải thích với anh, hoặc nói chút gì đó.
Ai biết Lục Thủ Nghiễm lại nói: “Tối nay ăn cái gì? Ăn ở bên ngoài đi, để mấy đứa nhỏ qua nhà tổ."
Sơ Văn: “Vậy anh muốn ăn cái gì?"
Lục Thủ Nghiễm hơi do dự, sau đó nói: “Anh muốn ăn cơm Tây.
Sơ Vãn cười: “Cơm Tây? Tại sao phải ăn như vậy? Trước đó anh đi Mỹ chưa ăn qua sao?"
Lục Thủ Nghiễm mím môi: “Anh chỉ muốn ăn"
Sơ Văn: “Vậy chúng ta ăn cái gì?"
Lục Thủ Nghiễm lại không đáp, tự ý phân phó Tiểu Triệu nói: “Đi đến nhà hàng Thụy Hòa ở phía trước.
Sơ Văn nhớ rõ, Thụy Hòa là một nhà hàng Pháp mới mở, nghe nói hoàn cảnh rất tốt, gan ngỗng chiên ở trong đó cũng không tệ.
Cô lập tức cười: “Được."
Trải qua 9 tháng khảo sát, điều tra, nghiên cứu cùng mô phỏng, sau khi các ban ngành phối hợp, dưới sự cố gắng của đội viên trong đội khảo cổ dưới nước, cuối cùng thuyền Thái Hưng Nam Hải cũng để lộ ra diện mạo thực sự trước mắt người đời.
Giờ phút này, tất cả mọi người cùng nhau chứng kiến thời khắc lịch sử của ngành khảo cổ Trung Quốc.
Tất cả mọi người thấy, dưới ánh mặt trời, chiếc thuyền đắm được một chiếc cầu nổi cỡ lớn hỗ trợ, từ từ nổi lên mặt nước, đầu tiên là một ít vết tích, sau đó nổi lên, ra khỏi mặt nước...
Tất cả mọi người nín thở, nhìn nước biển từ trên chiếc thuyền kia rơi xuống, rơi vào trong biển, nhìn chiếc thân tàu đang dần dần nhô lên, nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ, chiếc thuyền bị chôn giấu dưới nước 170 năm, cuối cùng cũng xuất hiện trước ánh mặt trời một lần nữa.
Phần lịch sử 170 năm cứ như thế mà được thức tỉnh, một bao con nhộng thời gian bị chôn dưới đáy biển cuối cùng cũng mở ra một thời kỳ khảo cổ học mới.
Sơ Văn nhìn thấy cảnh tượng này thì sống mũi có chút cay.
Ở kiếp trước, chiếc thuyền này cũng không được vớt lên, cường đạo Harmay dùng phương thức vớt phá hỏng, cướp đoạt hết đồ quý giá ở bên trong, đồng thời đập mấy trăm nghìn món đồ sứ nát vụn.
Còn chiếc thuyền này thì dần dần hao mục ở trong nước sau khi bị trục vớt và tàn phá, giống như phế phẩm bị loài người vứt bỏ, hoàn toàn làm bạn với nước biển và đông trùng hạ thảo dưới biển, mãi mãi bị mai táng ở đáy biển.
Lần này, dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, cuối cùng làm được, chiếc thuyền đã lên trên mặt nước, lộ ra trước ánh mắt trời, để người Trung Quốc chiêm ngưỡng phong thái 170 năm trước của nó.
Lúc này, Lục Kiến Huy đi tới bên người cô, anh ta ngửa mặt, nhìn lên chiếc thuyền kia nói, nói: “Cháu còn nhớ rõ là thím đã từng kể chuyện ngày xưa.
Sơ Vãn cười, thấp giọng nói: “Chuyện xưa là giả, nhưng mà trước mắt thì chiếc thuyền này là thật"
Lục Kiến Huy nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng, may mắn mà chúng ta làm được.
Sau khi thuyền Thái Hưng lên mặt nước, nó được mang đến Quảng Đông, ở nơi đó, tỉnh Quảng Đông sẽ sửa chữa lại bảo tàng con đường tơ lụa trên biển, có tiến hành triển lãm đặc biệt về thuyền Thái Hưng.
Tin tức này đã gây chấn động, đài truyền hình trung ương theo dõi đưa tin toàn bộ hành trình đi vớt Nam Hải số một, giới khảo cổ thế giới cũng xôn xao, truyền thông của các nơi khác cũng đưa tin, cũng không ít nhà khảo cổ học ở nước ngoài đi đến chứng thực.
Ngày đó, viện trưởng Nghiêm thở dài: “Mười năm cày cấy không người quan tâm, một buổi sáng lên khỏi mặt biển thì ai cũng chú ý, bây giờ sở nghiên cứu đội khảo cổ dưới nước của chúng ta đã nổi tiếng, phía trên đã khen ngợi, muốn phát thưởng cho chúng ta, bảo tàng và đại học ở khắp nơi đều muốn hợp tác với chúng ta, các công ty cứu hộ lớn đều muốn đàm phán hợp tác, tóm lại là bây giờ chúng ta nổi tiếng, cũng không phải tiếp tục sầu vì tiền."
Sau khi xe dừng lại, Sơ Vãn giới thiệu Dịch Thiết Sinh và Đạo Hạc Hề, hai người cũng không cần phải nói gì nhiều, hơi gật đầu một cái, đã do Dịch Thiết Sinh dẫn họ tiến vào công xưởng.