Bây giờ dĩ nhiên Lục Thủ Nghiễm chính là người không ai dám nói gì ở nhà họ Lục, cho dù có là mấy người anh thì cũng phải nể mấy phần.
Cô cười nói: “Em đột nhiên cảm thấy, lúc trước anh nói một câu rất đúng đắn"
Lục Thủ Nghiễm: “Hả?"
Sơ Văn cười nói: “Em tìm đàn ông, giới hạn tuổi tác là ba mươi lăm, nhưng mà điều kiện trúng tuyển của họ sẽ được nới lỏng nếu có bằng tiến sĩ, xét thấy năng lực tại các phương diện của anh đều tốt cho nên nới lỏng cho anh 4 tuổi."
Bây giờ anh hơn 38 tuổi, cũng sắp là người ba mươi chín tuổi, nới lỏng bốn tuổi cũng được coi miễn cưỡng hợp lệ.
Trong mắt Lục Thủ Nghiễm lộ ý cười dung túng: “Được.
Sơ Vãn: “Nhưng mà em đã làm ra loại chuyện hi sinh này, em có thể nói cho anh biết, em không thể nhịn được cơn tức, ai làm em tức giận thì em có thể trở mặt ngay lập tức."
Lục Thủ Nghiễm nắm tay của cô: “Biết rồi, về sau em chính là tổ tiên nhỏ của anh, ai đắc tội với em một câu thì anh sẽ đánh người đó thật nặng, được không?"
Anh chỉ thiếu bước cúng bái cô.
Sơ Văn nói: “Được, rửa mắt mong chờ!"
Ngày đó Lục Thủ Kiệm thăng chức, Phùng Lộ Hi chúc mừng, tất cả người nhà họ Lục đều đến, Sơ Văn cũng đi qua.
Cô lái xe đi, thời điểm đi đến cô gặp Lục Kiến Nhiễm cùng Lục Kiến Tĩnh, hai người đang ở cửa nói chuyện.
Lục Kiến Tĩnh nhìn thấy cô thì liền cười chào hỏi, Lục Kiến Nhiễm cũng lạnh lùng gật nhẹ đầu.
Sau khi vào trong nhà, Sơ Vãn làm theo thường lệ, nói chuyện với mấy người Lục Kiến Chiêu, mọi người đều có khí thế ngất trời, nói ăn tết như thế nào, năm nay ăn cơm ra sao.
Hôm nay Lục Kiến Thời cũng có mặt, anh ta nhìn thấy Sơ Vãn, sắc mặt liền không tốt lắm, muốn nói nhưng mà đến cùng lại không dám nói gì.
Sau khi ly dị, anh ta cũng bị dạy dỗ, cuộc sống càng không tốt, bị ghẻ lạnh.
Tất nhiên là Sơ Văn không thèm để ý.
Bây giờ cô được xem như đã thấy rõ ràng, tất nhiên là cô muốn kết hôn, tìm chồng, cũng giống như trước.
Tuy nói trước kia là bởi vì mạng của ông cụ, có ông cụ Lục che chở, nhưng mà nhà họ Lục có nhiều đàn ông như vậy, phạm vi lựa chọn của cô rất lớn, không riêng gì Lục Kiến Thời này, ngay cả trưởng bối là Lục Thủ Nghiễm, cô cũng có thể chọn, mạch suy nghĩ được mở ra, phạm vi càng lớn hơn.
Mà làm sao tìm được, làm sao chọn lại là một vấn đề lớn, cũng nên có một thứ có thể đạt được, không có bản lĩnh thì không có bản lĩnh, cũng không phải nói mình không có bản lĩnh thì không được, nhưng tốt xấu gì thì tính cách cần tốt một chút, nhẹ nhàng săn sóc cũng có thể tốt xấu gì thì cũng nên cho cô chút giá trị cảm xúc.
Nếu như ở bên ngoài không có bản lĩnh mà khi ở trong nhà lại đóng vai chú hai, thân thể của anh ta lại cứng đờ thì nhìn cũng không còn khẩu vị, không có hứng thú.
Mấy người Lục Kiến Tĩnh cười nói, Lục Kiến Thần bên cạnh cũng thỉnh thoảng nói mấy câu với cô, hỏi cô về dự định sau này, hai người cứ từ từ uống cà phê nói chuyện phiếm như vậy, vào thời điểm này, họ nhìn thấy Lục Thủ Nghiễm đang nói chuyện cùng Lục Thủ Kiệm ở bên kia.
Lục Thủ Kiệm đã hơn sáu mươi tuổi, có kinh nghiệm làm quan nhiều năm, không cần phải bàn cãi về khí thế kia, nhưng đến cùng thì ông ấy cũng lớn tuổi, cũng là ông cụ rồi.
Nhưng mà Lục Thủ Nghiễm thì không giống, ba mươi tám tuổi, chăm chỉ rèn luyện cho nên thân hình cũng được coi là rắn chắc, thực ra khi nhìn qua thì cũng khá khó để biết anh đã ngoài ba mươi.
Nhưng mà so với mấy người đàn ông ở tuổi này bình thường thì anh cũng không giống.
Vết tích của thời gian khiến anh mang cảm giác quyền uy, lắng đọng ở trong xương cốt, ở trong mà không lan tỏa, đủ để cho một cô gái trẻ nghiêng đổ.
Nói thô tục chút là quyền thế chính là vầng sáng có thể nhìn thấy, có thể phóng đại hết tất cả những cảm giác tinh tế tỉ mỉ.
Vào thời điểm then chốt, cảm giác đó tăng lên, lộ ra cái bóng đẹp hơn khiến người ta không thể không say mê.
Lúc này Sơ Vãn đang suy nghĩ miên man, Lục Thủ Nghiễm giống như cảm nhận được điều này, cách cửa sổ, ánh mắt không đổi nhìn qua.
Chỉ một ánh mắt rất bình thường như vậy, Sơ Văn lập tức cảm thấy tê dại, thậm chí khuôn mặt còn bắt đầu nóng lên.
Lục Kiến Chiêu ở bên cạnh thấy được:“Vãn Vãn sao vậy, mặt đỏ rần, là do căn phòng này quá nóng sao?"
Giữa mùa đông, trong nhà rất ấm.
Sơ Văn mỉm cười nói: “Phô trương quá cũng không thích hợp, đến lúc đó xem thử vậy."
Lục Kiến Chiêu than thở nói: “Thím bảy, thế thì thím không hiểu tình hình trước mắt rồi, hiện giờ mọi người đều muốn mua xe đó, chỉ cần có một ít tiền, đều liều mạng bỏ tiền mua xe, lái chiếc xe hơi nhỏ nhập khẩu tu tu tu ra ngoài, như vậy mới gọi là hào nhoáng!"