Cô uống sữa, nhìn Đạo Hạc Hề: "Hạc Hề, nơi này cách xa chốn thị phi ở Trung Quốc, cho nên điều nên nói hay không nên nói tôi đã nói hết với anh, tôi biết tôi nói, anh nghe hay không là do anh"
Đạo Hạc Hồ: "Vãn Vãn, thực ra không có gì, tôi biết băn khoăn của cô, tôi không hề bận tâm.
Sơ Vãn thở dài: "Chuyện Quan Sưởng, dính dáng đến rất nhiều người, tôi không biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu."
Đạo Hạc Hề: "Vãn Vãn, chuyện về H.F, tôi đã biết từ lâu"
Sơ Vãn nghe lời này, ánh mắt bỗng dừng trên mặt anh, cô nhìn thấy ánh lửa của lò sưởi phản chiếu trong đôi mắt đen của Đạo Hạc Hề, nhưng lại bình tĩnh, không có chút vẻ để ý nào.
Đạo Hạc Hề hơi mím môi, rồi nói: "Tôi thực sự biết, cho nên mấy năm nay cũng luôn bồi dưỡng thế lực của mình, cắt đứt với H.F từ nhân lực đến tài chính, thoát khỏi kiểm soát của ông ta. Bây giờ tôi có thể không thẹn với lương tâm mà nói, tôi đã cắt đứt rõ ràng với H.F và với ông ta.
Giọng của anh ta trở nên vô cùng nhẹ nhàng: "Tôi và ông ta đúng là có quan hệ máu mủ, tô nhận di truyền được một hai phần vẻ bề ngoài của ông ta, nhưng như vậy thì đã sao, làm nhiều việc bất nghĩa chắc chắn sẽ tự diệt, ông ta sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ liên quan đến mình ông ta.
Anh ta lạnh nhạt nói: "Ta không quan tâm"
Sơ Vãn dò hỏi: "Vậy... mẹ anh bên đó thì sao?
Đạo Hạc Hề nghe lời này, rũ mắt, sau một hồi im lặng, anh ta mới nói: “Bà ấy, càng không cần tôi lo lắng"
Sơ Văn nghe vậy, do dự một chút, cô muốn hỏi tại sao.
Nhưng Đạo Hạc Hề cũng lại nói: "Cho nên cô không cần lo lắng hay tự trách.
Sơ Văn khẽ thở dài: "Vậy là... tôi đã suy nghĩ nhiều?
Tôi chỉ cảm thấy ngày đó tôi quá nóng vội, không nên ép hỏi anh như vậy"
Ánh mắt Đao Hạc Hề dừng trên mặt cô, lặng lẽ nhìn cô lúc rồi nói: "Nếu tôi vì chuyện này mà tức giận, sẽ không nói cho cô biết, tôi đã nói cho cô biết, tức là không để ý.
Sơ Văn càng thấy không biết phải làm sao: "Sao anh không nói sớm?"
Đạo Hạc Hề: "Tôi cảm thấy, đâu còn gì để nói"
Sơ Vãn hơi oán trách liếc anh ta một cái: "Uổng cho tôi còn uống rượu nữa.
Đạo Hạc Hề mỉm cười: "Tửu lượng của cô kém quá.
Sơ Văn càng thấy bất đắc dĩ: "Tôi chỉ... hơi lo lắng"
Đạo Hạc Hề: "Cô cảm thấy tôi cùng một giuộc với ông ấy sao?"
Sơ Văn vội lắc đầu: “Tất nhiên tôi không cho là vậy, tôi biết tính anh, nhưng có một số việc rất khó nói, dù sao anh cũng do một tay ông ta nuôi lớn, nếu ông ta muốn lợi dụng anh làm gì đó, anh rất khó thoát được.
Đao Hạc cười: "Trước đây quả thật tôi không nhận ra, nhưng sau đó tôi dần hiểu ra, hiểu ra rồi thì tôi biết nên làm thế nào.
Anh ngừng một chút, rồi nói: "Thực ra gần đây tôi về Mỹ, vì để lập một danh sách"
Sơ Văn: "Danh sách gì?"
Đạo Hạc Hề lại lấy ra một tài liệu, sau đó mở ra, đưa tới trước mặt Sơ Văn.
Sơ Văn cầm lấy, nhìn một chút, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía Đạo Hạc Hề.
Tài liệu này, không ngờ lại là một bảng dữ liệu, trong đó ghi chép tỉ mỉ những thông tin như đơn giao hàng ảo, người giao hàng, hệ thống buôn lậu và người nhận hàng,... của Hải quan Quảng Châu trong ba năm gần đây.
Có thể nói, đây chính là cầu nối văn vật của Trung Quốc đại lục bước tới Hồng Kông, đây chính là mạch máu của băng đảng buôn lậu văn vật.
Đạo Hạc Hồ: "Cô cầm cái này về đi, đưa cho ai thì tùy. Còn về hệ thống ở sau Hồng Kông, để bọn họ tự điều tra đi."
Harmay nghe hết mấy lời này thì tức giận đến mức ngón tay cũng phát run: “Cô? Cái con đàn bà khốn nạn này!"
Anh ta nói lời này xong, ánh mắt Lục Thủ Nghiễm như mũi tên, lạnh như băng mà xuyên qua.
Harmay kiêng kỵ nhìn Lục Thủ Nghiễm.
Lục Thủ Nghiễm vẫn luôn im lặng, cuối cùng mở miệng: “Tôi không hiểu chuyện buôn bán, cũng không hiểu chuyện đào thuyền, nhưng mà tôi hiểu về chính trị, tôi cũng hiểu chuyện xã giao, vị tiên sinh này, tôi có thể nói cho anh biết, mong là anh sẽ đóng cái miệng của mình lại, ngoan ngoãn tiếp nhận chế tài luật pháp của Trung Quốc chúng tôi."
Harmay: “Tôi là người Hà Lan, các người dám!"
Lục Thủ Nghiễm khinh thường khẽ cười một tiếng: “Chỉ cần anh hiểu về thời thế một chút thì anh sẽ biết rõ tình huống hôm nay, sau trận chiến đó, Trung Quốc đã có địa vị chưa từng có trên vùng biển này, tôi tin là anh hiểu rõ khả năng của hạm đội Nam Hải, anh nghĩ thế nào, bọn họ sẽ sợ ai sao? Nếu như thật sự muốn đánh thì không cần biết thắng thua thế nào, sẽ có ai quan tâm đến một mạng của anh sao?"
Lục Thủ Nghiễm nhẹ nhàng nhìn người đàn ông tóc vàng trước mặt, nói: “Trung Quốc chúng tôi có một từ là tế trời, đó là phải thấy máu trước một cuộc chiến, như thế thì mới may mắn, không phải dùng anh tế trời trước là tốt nhất sao?"
Từng chữ từng chữ sắc bén như dao, Harmay nghe vậy thì sau lưng rét run, anh ta cứng ngắc nhìn Lục Thủ Nghiễm, nhìn đôi mắt không chút cảm xúc của người đàn ông, đáy mắt lộ ra vẻ sắc lạnh.
Lần đầu tiên trong đôi mắt nâu của anh ta xuất hiện sự e ngại, đó là sự sợ hãi từ trong xương.
Sự uy hϊếp của Harmay hoàn toàn kết thúc, sau khi xác nhận mấy người viện trưởng Nghiêm sẽ không bị ảnh hưởng gì thì Sơ Văn cũng yên lòng đi theo Lục Thủ Nghiễm trở về Bắc Kinh.
Trở lại Bắc Kinh, ông cụ Lục kéo Sơ Vãn qua, cẩn thận nhìn kỹ, đau lòng muốn chết, nói cô gầy không ít, lại cảm thấy Hải Nam quá nguy hiểm, về sau không thể làm mấy chuyện như vậy nữa.