Cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, gương mặt Tạ Hoài An vẫn bất biến, chỉ là áp suất quanh thân càng thêm nặng nề. Vị bác sĩ âm thầm lui vài bước, cảm thán bản thân là cái vận cứt chó gì mà tận mắt trông thấy cảnh Tạ tổng ôm một thiếu niên trẻ tuổi xông vào bệnh viện. Kể từ lúc nhận được kết quả, vị Tạ tổng này không nói lời nào, nhưng ông vẫn cảm nhận được không khí có thêm vài phần u ám.
Chậc, nhưng thiếu niên kia cũng tội nghiệp. Còn trẻ tuổi như vậy, mặt mũi cũng sáng láng đẹp trai, vậy mà mắc phải bệnh hiểm nghèo. Thoạt nhìn cậu ta cũng không lớn tuổi hơn con trai ông.
"Với tình hình này, nếu không thay tim, cậu ta khó có thể sống qua ba mươi."
Tuy nói xong khí lạnh ngày càng lạnh, nhưng thân là một bác sĩ, ông cho rằng mình cần phải nói sự thật. Nếu cậu ta ngày mai lăn ra chết, ông cũng phải nói thật với người nhà bệnh nhân, cho dù có nguy cơ bị tẩn cho một trận.
Haizz... Thời buổi bây giờ làm bác sĩ cũng không dễ dàng gì.
"Chỉ là... Cho dù thay tim, xác suất thành công cũng chỉ có 10%."
Ngón tay Tạ tổng không tự chủ được càng thêm nắm chặt tờ giấy trong tay, như thể đó không phải bệnh án mà là giấy đòi nợ vậy.
Lời cần nói cũng đã nói xong, vị bác sĩ lau mồ hôi hột nhanh chân chuồn ra ngoài. Còn tiếp tục ngồi ở đây đến ông cũng bị áp lực mà chết mất.
Tạ Hoài An ngắm nhìn thiếu niên trên giường bệnh. Gương mặt cậu ta tái nhợt, kết hợp với làn da vốn đã trắng càng dễ sinh ra cảm giác yếu đuối. Trái tim hắn không nhịn được bóp chặt lại, bàn tay dịu dàng vuốt ve theo góc cạnh gương mặt cậu.
Vì sao trời cao phải tàn khốc với hắn? Lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn muốn một thứ gì đó đến như vậy, thế nhưng lại có người bảo với hắn rằng thứ ấy không thuộc về hắn.
Lâm Mặc mở mắt, hàng mi cong khẽ rung rẩy. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là một nam nhân mặc tây trang đang yên lặng ngắm nhìn mình. Ý thức từ mơ hồ dần bình tĩnh trở lại, cậu nhận ra đó là Tạ tổng.
Cái thân thể rách nát này! Không kịp uống thuốc đúng giờ liền phát bệnh, cho dù là thế giới ban đầu của cậu cũng chưa đến mức như thế đâu!
"Tạ tiên sinh, làm phiền ngài rồi." Nói rồi cậu ngồi dậy, định nhấn chuông gọi bác sĩ đến trao đổi ra về.
Tạ Hoàn An trông thấy động tác của cậu, vội vươn tay đè lại. Ánh mắt Lâm Mặc tràn ngập hoài nghi nhìn hắn, chỉ thấy vị tổng tài này phun ra một câu, "Hiện tại cơ thể em vẫn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi."
"Không cần đâu ạ, em quen rồi. Bây giờ em còn đang quay phim, ở lại bệnh viện lâu không tiện."
"Đừng tùy tiện như vậy." Mặt Tạ tổng sầm xuống. Giờ là lúc nào rồi mà còn lo những thứ vớ vẩn này.
Lâm Mặc cảm thấy tâm mệt. Cậu là người bận rộn, còn phải đuổi theo nam nữ chính, không rảnh rỗi như vị tổng tài nào đó để dây dưa mãi được. Huống hồ kiếp trước... thật sự là bệnh viện đã để lại bóng ma trong lòng cậu, cậu hoàn toàn không muốn nằm viện.
"Ngài muốn em ở bệnh viện bao lâu?"
"Ít nhất đến khi bệnh tình em ổn định."
Sẽ không có cái mùa xuân đấy đâu, ha hả! Cả cậu lẫn hắn đều biết trừ phi làm phẫu thuật, bằng không thì chẳng có cái gọi là ổn định. Nếu không có thuốc của hệ thống, phỏng chừng cậu đã ngoắc ngoải nằm trong này từ cả tháng trước rồi chứ đừng nói là chạy đi đóng phim.
Nhưng Tạ Hoài An là loại người cố chấp, dù cậu có biểu đạt ra sao cũng không đồng ý. Nếu hắn không như vậy, trong tiểu thuyết cũng đã không ôm mối tình thầm lặng với nữ chính chúc phúc đến suốt đời rồi. Kỳ thực nam phụ si tình rất đáng sợ, bọn họ nếu đã dám sẵn lòng chờ đợi, ai biết được một lúc nào đó mấy chục năm sau không nhân cơ hội cướp lại nữ chính? Người tàn nhẫn với bản thân thì đương nhiên cũng tàn nhẫn với kẻ khác. Chỉ là trong tiểu thuyết chẳng bao giờ nói chuyện gì xảy ra sau đó thôi.
Lâm Mặc liền phải tung đòn sát thủ, "Tạ tiên sinh, ngài cũng biết em không sống quá ba mươi đi?"
Tạ Hoài An đen mặt, giọng nói mang mấy phần âm u, "Không được nói bậy. Nhất định là còn có cách."
Tiểu nhân trong lòng Lâm Mặc gật đầu, chỉ cần còn thuốc của hệ thống thì sống tới một trăm cũng được. Vấn đề là khi nhiệm vụ kết thúc toàn bộ cậu chỉ có thể ở lại thế giới này một thời gian ngắn, cho dù là tiên cũng không thay đổi được. Nếu đã vậy, việc gì phải phí công chữa bệnh, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian.
Nhưng Tạ Hoài An không biết điều đó. Hắn chỉ cảm thấy thiếu niên quá tùy tiện, bất cần. Tâm trạng của cậu như thế nào khi nói ra những lời đó? Biết bản thân không sống quá ba mươi tuổi... Cái cảm giác bị bệnh tật dày vò, chờ đợi lưỡi dao tử thần hạ xuống này, nhất định rất thống khổ đi?
Hắn phải làm gì để cứu cậu, giữ cậu lại bên mình? Cho dù hắn có bạc triệu, cũng không thể dùng nó để đổi lấy cậu từ thần chết. Ngay cả khi hắn dùng tánh mạng bản thân để đánh đổi cũng không thể.
Thời gian hai người quen nhau chỉ mới hơn một tháng, nhưng Tạ tổng cảm thấy như họ đã ở bên nhau rất lâu rồi. Lâu đến độ cậu trở thành thịt trong tim hắn, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn đau xót khôn nguôi.
"Kỳ thực ngài không cần phải làm vậy, em ở lại bệnh viện chỉ gây thêm phiền phức, cũng không giải quyết được gì. Nếu chuyện đã không tránh được, chi bằng cứ thuận theo."
Hắn không phiền, hoàn toàn không. Nếu là vì cậu, hắn tình nguyện xây hẳn một cái bệnh viện ngủ lại mỗi ngày cũng được.
"Tôi nói không là không." Tạ tổng uy vũ lần đầu tiên không muộn tao mà nói thẳng ý kiến của mình. "Em đã thành thế này rồi còn muốn đóng phim gì nữa? Mạnh Kỳ, em đây là đang đùa giỡn với sinh mệnh của mình."
Lâm Mặc mím môi, hơi cúi đầu xuống. Thật mệt, Tạ tổng này sao lại cứng đầu đến như vậy. Trước kia nữ chính kết hôn với nam chính cũng không thấy hắn cố chấp đến thế.
Sửa BUG dễ dàng lắm sao TT^TT Anh nghĩ rằng nam nữ chính sẽ chạy theo tui à? Kịch bản đại thần sẽ vì tui nằm bệnh viện mà tạm ngưng à?!
"Toàn bộ công việc của em đều phải ngưng lại. Từ giờ phải chuyên tâm điều trị, trước khi khỏe hẳn em đừng nghĩ tới việc làm gì khác."
"Không được, em đã nhận vai rồi..."
"Tôi sẽ bảo bên đạo diễn tìm diễn viên khác. Em không cần lo lắng."
"Nhưng... nhưng bộ phim này..."
"Nếu em muốn sớm xuất viện thì lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Phản kháng vô hiệu lực. Lâm Mặc chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn trần nhà rồi đợi bác sĩ tới khám rồi lại nhìn trần nhà rồi lại chờ bác sĩ... Vì còn ở trong bệnh viện, dưới sự giám sát gắt gao của y tá, cậu không tìm được cách nào để lén uống thuốc của hệ thống, thành thử bệnh tình quay về lại như lúc ban đầu, tức là vô cùng nguy hiểm.
Chỉ là điều dưỡng nhiều ngày như vậy, thân thể cậu cũng khỏe lên phần nào. Nếu có thể tìm được cơ hội lén uống thuốc, có lẽ sẽ khiến Tạ Hoài An tin rằng cậu đã đủ khỏe để đi làm lại. Xem ra hắn còn có lương tâm, vì cách đây hai ngày trước đạo diễn còn gọi điện tới đặc biệt dặn cậu tịnh dưỡng cho khỏe, nghe giọng điệu thì xem ra hắn chỉ mới xin nghỉ bệnh chứ chưa bỏ hẳn vai cậu.
Tạ tổng là người biết suy nghĩ như thế sao? Kỳ thực hôm đó sau khi quay về, hắn vô cùng tức giận muốn xóa bỏ hết công việc của cậu ngay lập tức. Nhưng dưới sự phân tích của Tạ Minh Lâm, bản thân hắn cũng dần nguôi ngoai lại. Bây giờ làm vậy không những không khiến cậu cảm kích, ngược lại còn có thể khiến hai người xảy ra mâu thuẫn. Vì thế hắn chỉ có thể tạm thời xin phép đạo diễn cho Mạnh Kỳ được dưỡng bệnh một khoảng thời gian.
Nhưng nhân nhượng không có nghĩa là không có giới hạn. Trong khoảng thời gian này, hắn đã cắt đứt mọi hợp đồng của cậu với công ty Hải Vân, mời về những vị bác sĩ hàng đầu về bệnh tim để chữa trị cho cậu. Đáng tiếc, sau khi khám qua, tất cả đều thở dài tiếc nuối, vì với tình trạng này ngoại trừ thay tim sẽ không còn biện pháp nào khác.
Tạ Hoài An sợ khiến cậu nghĩ lung tung, nên luôn che giấu tất cả. Nhưng Lâm Mặc vẫn luôn biết ngay từ những ngày đầu tiên. Bệnh cậu chẳng lẽ cậu còn chẳng rõ. Dù những vị bác sĩ đó trước mặt cậu nói rằng tình trạng cậu ngày càng tốt, cậu cũng thừa biết đó chỉ là Tạ tổng bảo họ nói vậy để cậu an tâm thôi.
Nằm dài trong bệnh viện gần hai tuần, Lâm Mặc cảm thấy bản thân thật sự cần làm thủ tục xuất viện, nếu không thì chắc chắn không có cách nào theo đoàn phim được.
Vì vậy một buổi chiều đẹp trời, Tạ tổng bước vào phòng bệnh trông thấy thiếu niên ngồi nghiêm trang chững chạc như đang chờ hắn bàn chuyện đại sự. Dáng vẻ này của cậu thật sự có chút giống trẻ con như đang bắt chước người lớn, đáng yêu đến độ hắn chỉ muốn ôm lấy vào lòng xoa bóp một trận.
"Tạ tiên sinh, em có chuyện cần nói với ngài."
Tạ Hoài An ngồi xuống ghế, cặp chân thon dài hữu lực bắt chéo nhau, dáng vẻ không chút nào tùy tiện nhàn nhã, trái lại lưng vẫn thẳng, khí chất hệt như đang bàn chuyện làm ăn. Khí tràng của hắn quá mạnh mẽ, khiến Lâm Mặc còn chưa xuất trận đã có chút thất bại.
"Em muốn xuất viện."
Yêu cầu này cũng không thể xem là quá đáng. Dù sao cũng chẳng ai có đam mê biếи ŧɦái là được ở trong bệnh viện 24/7 cả.
Bản thân Tạ Hoài An cũng tự hiểu mình ép buộc thiếu niên phải ở lại đây như vậy đã là quá đủ rồi. Trừ phi phẫu thuật, bệnh tình của cậu không có cách nào ổn định. Mà từ giờ cho đến lúc có thể thay tim, hắn cũng không đành lòng nhốt cậu vào trong bệnh viện mãi được.
"Được." Tạ tổng trả lời như thế khiến Lâm Mặc có chút sửng sốt, mấy lý do sắp thốt ra khỏi miệng cũng nuốt ngược trở lại. Đột nhiên dễ dãi như vậy, sẽ không phải có âm mưu gì đi?
Nhận thấy rõ nghi hoặc trong mắt thanh niên, Tạ tổng không khỏi vừa buồn bực vừa buồn cười trong lòng. Hắn là loại người không lý lẽ đến thế sao. Tuy rằng hắn đương nhiên sẽ không đơn giản như thế mà thả cậu ra...
"Với một điều kiện." Ngón tay Tạ tổng đung đưa trước mắt Lâm Mặc, khiến cậu không khỏi vô thức nhìn theo.
Ánh mắt Lâm Mặc sáng lên như đèn pha. Tới rồi! Biết ngay làm gì dễ ăn quả ngọt với tên cáo già này như vậy. Nhưng điều kiện không quá khó thì cậu cũng sẽ không từ chối. Ai bảo Tạ tổng hiện tại là phiếu cơm trường kỳ của cậu chứ...
"Em dọn qua nhà tôi." Vừa nói xong, như thể sợ thiếu niên phản đối, Tạ Hoài An liền tiếp tục lý do, "Theo tôi quan sát, lối sống của em hết sức tùy tiện, ở một mình cũng không chăm sóc được bản thân. Chi bằng dọn đến nhà tôi ở, tôi cũng dễ dàng giám sát hơn."
Thực ra cho dù Tạ Hoài An không nói gì thêm, Lâm Mặc cũng sẽ điên cuồng gật đầu. Nhà của Tạ tổng là biệt thự, so với căn phòng chỉ mấy chục mét vuông của cậu thì rộng gấp trăm lần, chưa kể còn có sân vườn hồ bơi. Không cần so sánh, kẻ mắt mù cũng nhìn ra chất lượng sống của hắn tốt hơn cậu nhiều lắm. Nay có cơ hội hưởng thụ đãi ngộ như vậy, lại còn là miễn phí, Lâm Mặc sẽ không từ chối.
Nhưng vì diễn cho xong dáng vẻ thiếu niên ngượng ngùng, cậu chỉ dám gật đầu nhẹ một cái. Đầu thiếu niên hơi rũ xuống, che khuất đôi mắt, khiến Tạ tổng trong lòng căng thẳng không biết cậu đang nghĩ gì. Chỉ là hẳn đã nghĩ quá nhiều, Lâm Mặc cơ bản không muốn bị người khác phát hiện ra niềm vui sướиɠ hân hoan như vừa trúng vé số trong mắt mình, đành phải giả bộ e thẹn.
"Đồ đạc của em tôi sẽ kêu người chuyển qua sau. Lát nữa bác sĩ đến kiểm tra, nếu tình hình của em vẫn ổn thì chiều nay chúng ta xuất viện."
Việc đầu tiên Tạ Hoài An làm sau khi rời khỏi bệnh viện là chạy như bay về nhà, kiểm tra từ trên xuống dưới xem có thứ gì không ổn không. Tuy đây không phải lần đầu Mạnh Kỳ đến nhà hắn, nhưng hiện tại cậu lưu lại lâu dài, hắn muốn để lại ấn tượng tốt nhất, cũng càng muốn bảo đảm sự an toàn cho cậu. Vì thế nhóm người giúp việc dưới sự chỉ đạo của Tạ tổng phải đem hết tất cả những thứ có góc nhọn hoặc chất liệu quá cứng khiêng vào kho. Toàn bộ nền nhà đều phải trải thảm mềm, cho dù có vấp té cũng tuyệt đối không quá đau. Ngay cả chiếc bàn trà hình chữ nhật cũng được đổi lại bằng một cái bàn khác bốn đầu đều được bo tròn.
Nhưng đấy mới là một phần nhỏ, Tạ tổng đang lâm vào bể tình + nỗi sợ mất người yêu nên trong mắt hắn Mạnh Kỳ như một con búp bê thủy tinh chạm nhẹ cũng vỡ. Hắn cho người gắn điều hòa ở khắp mọi nơi trong nhà, luôn duy trì nhiệt độ ở mức thích hợp. Tất cả những thực phẩm không an toàn hoặc không phù hợp với người bệnh tim đều được loại bỏ. Bụi bẩn gì đó lại càng không thể xuất hiện, khắp căn nhà đều bóng loáng như cúc hoa được chà rửa trước khi làm.
Từ lúc biết tình hình bệnh của cậu ở bệnh viện, Tạ Hoài An đã liên hệ với một vị chuyên gia dinh dưỡng để lập thực đơn cho người bệnh. Vì tính khiết phích của bản thân, hắn không muốn có người lạ ở trong nhà, cho nên toàn bộ người hắn thuê chỉ đến làm theo giờ. Nhưng chỉ cần Mạnh Kỳ xảy ra bất cứ việc gì, lập tức sẽ có đội ngũ bác sĩ đến khám chữa trong thời gian nhanh nhất. Đào tim đào phổi ra chăm lo cho cậu tận tình như vậy, ngay cả Tạ Minh Lâm cũng chỉ có thể sững sờ mắng hắn một chữ si tình.
Lâm Mặc lại không nghĩ nhiều đến thế. Lúc trước cậu cũng không quan sát kỹ nội thất nhà Tạ tổng, nên bây giờ có thay đổi nhiều đến đâu cũng chẳng thể nhớ. Điều duy nhất cậu cảm nhận chính là dường như có vẻ thoải mái hơn hẳn so với những lần trước. Hay tại vấn đề tâm lý? Dù sao lần này cậu không phải leo lên giường làm một pháo rồi sáng chia tay mà định trường kỳ kháng chiến... dĩ nhiên theo nghĩa hoàn toàn trong sáng!
"Phòng của em ở đâu?"
Tạ tổng một đường theo phía sau bất giác vành tai hơi đỏ, nhưng lại không chút lúng túng dắt cậu về phòng mình. Lâm Mặc trợn tròn mắt nhìn cửa phòng, trong lòng thầm mắng vô liêm sỉ. Đừng có mà bảo phòng khác hư hay sửa chữa, khinh cậu chưa đọc ngôn tình bao giờ chắc!
"Phòng này..."
"Có vấn đề gì sao?" Tạ tổng lưu loát mở cửa cho cậu bước vào. Lúc này Lâm Mặc mới nhận ra toàn bộ đồ dùng của mình đều đã được chuyển vào đây. Nếu không phải cậu chưa bị mất trí nhớ, phỏng chừng đã cho rằng hai người sống chung một phòng từ rất lâu rồi.
"Có hơi không thích hợp đi." Cuối cùng cậu cũng chỉ có thể phun ra một câu như vậy.
"Bình thường không phải em vẫn ngủ ở đây sao?" Giọng điệu Tạ tổng hệt như "đó là chuyện đương nhiên".
Móa nó! Không nhắc thì thôi, nhắc rồi Lâm Mặc mới nhớ tới cậu với Tạ tổng ở trong phòng OOXX rồi lại XXOO các kiểu. Tuy rằng không có cảnh nào 21+, cũng chỉ mới giới hạn ở 18+ thôi, nhưng bảo cậu ngủ trong một căn phòng mình từng làʍ t̠ìиɦ với kim chủ, cũng sẽ có vấn đề tâm lý đó! Khi cậu nhìn xuống gối, sẽ nhớ tới cảnh mình bị đè xuống làm từ phía sau. Mà khi nhìn lên trần nhà, sẽ nhớ tới cảnh mình bị đâm vào từ phía trước. Tóm lại là dù nhìn đi đâu cũng sẽ chỉ nhớ tới mấy chuyện không hài hòa thôi!
Nhưng giai cấp vô sản không có sự lãnh đạo đúng đắn chỉ có thể rưng rưng nước mắt bước vào hang cọp, chấp nhận tương lai bị giai cấp tư bản vô sỉ chiếm tiện nghi vắt kiệt "sức lao động". Ai bảo cậu tiện khuất phục trước các giá trị vật chất! Ai bảo cậu không thấm nhuần tư tưởng Mác-Lênin!
Hu hu, ai bảo hắn là phiếu cơm của cậu chứ...
Lâm Mặc tự động thôi miên bản thân nam nam ngủ chung giường không nhất thiết phải xảy ra chuyện gì đó. Thế giới trước cậu vẫn hay ngủ chung với Khâm Thanh, dĩ nhiên là ngủ hết sức trong sáng không có chút du͙© vọиɠ nào. Nếu mà có được thì cậu cũng quỳ lạy nam chính rồi. Dù là nam nhân cầm thú đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng đâu thể động dục với một con thỏ.
419: [Ừ, nhưng hiện tại cậu là một tiểu thụ phấn nộn tươi ngon, ai cũng muốn cắn cho một miếng]
Lâm Mặc: "... Thuộc tính của tôi là yếu đuối nhát gan thụ, không phải vạn nhân mê hay dụ thụ, cảm ơn."
419: [Ô? Thẳng nam như cậu mà cũng biết mấy từ đó sao?]
Lâm Mặc: "Thứ nhất, tuy tôi cảm thấy bản thân vẫn thích em gái hơn, nhưng sau khi làm với Tạ tổng cũng không phải không chấp nhận được, cho nên không thể gọi là thẳng nam. Thứ hai, ông đây đọc tiểu thuyết mạng nhiều năm như vậy, đâu có ngu ngốc đến mức không biết mấy từ phổ thông đó!"
419: [Cậu đọc đam mỹ?]
Lâm Mặc: "Không... không có... Kỳ thực là có đọc một vài bộ! Nhưng đó là do chị họ tôi đề cử! Hơn nữa nội dung chính là báo thù thăng cấp lưu, tuyệt đối không phải thuần ái!"
419: [Tôi hiểu mà, cậu không cần giải thích. Ai mà chẳng có chút bí mật riêng không muốn nói ra. Hệ thống trước nay không kỳ thị giới tính của ký chủ, cậu không cần phải ép mình nói mấy câu như "bản thân vẫn thích em gái hơn"]
Không! Nó căn bản chả hiểu gì hết! Lâm Mặc thật lòng khóc không ra nước mắt, biết thế đã chẳng khai ra. Đây là áp đặt, áp đặt đó! Rõ ràng nữ đọc đam mỹ đều là gái thẳng, tại sao nam đọc đam mỹ lại bị xem thành gay?! Thật sự là có vài bộ viết cũng hay... TT^TT Chỉ là sở thích thôi mà!!!
Lâm Mặc bi phẫn cào tường, trong lòng hung hăng đem hệ thống ra chém một ngàn chín trăm lần. Lòng phẫn nộ đối với hệ thống khiến cậu nhất thời quên béng luôn vụ phòng ngủ.
Tạ Hoài An trông thấy tiểu tình nhân ban đầu thoạt nhìn có chút đẫn đờ, nhưng sau đó không phản đối gì thêm, thầm vui vẻ. Hắn tự lấy cớ cho bản thân là vì muốn chăm sóc cậu tốt hơn mà giữ cậu ngủ trong phòng mình, nhưng bản thân hắn thừa biết đấy là vì không muốn tách khỏi cậu mà thôi. Nếu có thể, hắn chỉ muốn bỏ cậu vào túi áo mang đi khắp mọi nơi.
Lần đầu tiên Lâm Mặc được ăn tối ở nhà Tạ tổng, các món ăn đều được dùng nguyên liệu tốt nhất nên mùi vị không thể chê. Chỉ tiếc là dường như Tạ Hoài An khẩu vị nhạt, đồ ăn đều rất thanh đạm, cho dù ngon cũng có vài phần nhớ nhung mấy món mặn. Lúc này đây cậu không biết kỳ thực Tạ tổng thích ăn cay, đồ ăn bình thường đều phải có ớt, nhưng vì để đảm bảo sức khỏe của cậu mà không thể ép mình ăn thanh đạm một phen.
Đáng tiếc gương mặt của Tạ Hoài An như núi tuyết ngàn năm không đổi, cho dù hắn có thích hay không cũng chẳng ai đoán ra. Ăn cơm cũng rất có quy củ, không món nào lấy quá nhiều không món nào lấy quá ít. Vì vậy Lâm Mặc ngồi đối diện hắn cả buổi tối, cũng hoàn toàn không phát hiện ra khẩu vị của Tạ tổng không phải mấy món nhạt nhẽo này.
Ăn uống no say rồi, Tạ Hoài An phải vào thư phòng xử lý công việc tồn đọng, còn Lâm Mặc thì chạy như bay vào phòng ngủ. Cậu nhanh chóng tắm rửa thay đồ rồi tắt đèn leo lên giường nằm. Hừ, cậu không tin bản thân đã ngủ rồi mà Tạ Hoài An còn có thể cầm thú gọi mình dậy đè ra làm! Cậu không muốn ấy ấy là vì vẫn chưa xác định được giới tính của mình, hoàn toàn không phải vì không được điểm năng lượng nên không muốn làm đâu, thật đó!
Nệm giường vô cùng êm ái, nhiệt độ phòng lại ấm áp dễ chịu nên chẳng bao lâu sau Lâm Mặc đã ngủ mất. Tạ Hoài An sau khi giải quyết xong hết việc cần làm thì đã hơn mười hai giờ. Lúc bước vào phòng trông thấy cậu cuộn mình như cái bánh chưng, trong lòng không khỏi mềm mại, chỉ muốn ôm lấy nhu nhu một phen.
Nghĩ như thế, động tác của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng, bước chân cũng không tự giác khẽ hơn mọi khi. Sau khi thay đồ ngủ, hắn hết sức cẩn thận mà nằm lên giường, lo lắng từng ly từng tí sợ cậu tỉnh giấc. Nhưng Lâm Mặc căn bản là một tên ngủ như heo, đừng nói Tạ Hoài An bò lên giường, hắn có vừa hát vừa nhảy Rumba thì cũng chưa chắc cậu tỉnh dậy.
Ban đầu Tạ tổng cho rằng chỉ cần nằm chung giường cũng đã vô cùng mãn nguyện. Nhưng rồi hắn lại cảm thấy bực mình sao cái giường này lại rộng đến thế, hai tên đàn ông cũng năm mà chẳng phải chen chúc một tẹo nào. Thực tủy biết vị, bàn tay tội ác của Tạ tổng không nhịn được vươn lên kéo thiếu niên lại vào lòng mình. Cậu bất ngờ lăn qua một vòng, bẹp bẹp miệng khiến hắn trong giây lát hoảng hốt tưởng mình đã đánh thức người yêu. Sau khi chắc chắn rằng cậu vẫn đang say sưa ngủ, hắn mới hài lòng thu cánh tay lại ôm người vào lòng ngực.
Cảm giác thỏa mãn tràn đầy khiến cả cơ thể hắn lâng lâng như hạnh phúc. Tư thế này thật sự là vừa tra tấn vừa hưởng thụ, người ngay trong tầm tay lại không thể làm gì. Ngắm nhìn cánh môi anh đào của cậu he hé mở, để lộ đầu lưỡi hồng bên trong, Tạ tổng cảm thấy như đang chịu ngược, khí huyết xông lên đầu, lại không dám động đậy. Dường như thiếu niên đang nằm mơ, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm gì đó. Dáng vẻ đáng yêu đến như thế lại chỉ có một mình hắn nhìn thấy, khiến hắn hài lòng vô cùng.
"A... Đáng ghét... Mệt lắm rồi..."
Mặt Tạ tổng bắt đầu đen xuống. Bình tĩnh, tuổi này nằm mơ thấy mộng xuân là chuyện bình thường.
"Không... không làm nữa đâu... Giày vò cả đêm rồi..."
Xung quanh Tạ tổng bắt đầu lạnh xuống. Không sao, chắc là tiểu tình nhân mơ thấy lần đầu làm với mình thôi. Ai lại đi ghen với bản thân.
"Khâm Thanh... Ta thật sự không thể tiếp tục..."
Núi lửa phun trào! Ngay cả tên cũng kêu rồi, hắn sao có thể còn tự lừa mình dối người nữa đây! Thiếu niên đang ở trong nhà hắn, nằm ngay cạnh hắn, vậy mà dám mộng xuân với một tên khốn khϊếp nào đó tên Khâm Thanh!
Nhất định là một tên tiểu bạch kiểm tiểu nhân ti bỉ! Nhân phẩm không ra gì! Chắc chắn là một tên thất bại vô dụng đáng ghét người gặp người đánh!
Nhưng Mạnh Kỳ của hắn lại kêu tên một người đàn ông khác! Này có thể nhịn sao! Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ mơ ngủ tội nghiệp của cậu, lòng Tạ Hoài An chợt nhũn ra.
Nhịn đến sáng mai cũng được... Ngày mai nhất định phải tra khảo! Có lẽ cậu gọi Hoài An mà hắn nghe nhầm thành Khâm Thanh!
Sáng hôm sau, Lâm Mặc say sưa đánh một giấc vươn vai tỉnh dậy. Đêm qua không hiểu sao lại mơ thấy cảnh lúc còn ở thế giới trước, bị chủ nhân độc ác bắt phải xoa bóp toàn thân cả đêm. Hừ hừ, lúc đó bị cường quyền áp bức, không thể không làm theo. Bây giờ cậu chạy sang thế giới này rồi, xem còn có ai xoa bóp cho hắn không! Có muốn bắt nạt cậu cũng không thể nữa!
Vừa mới gãi gãi đầu, đập vào mắt cậu chính là gương mặt đen sì hai mắt thâm quầng của Tạ tổng như cả đêm không ngủ. Không hiểu sao Lâm Mặc trong lòng chột dạ, chẳng lẽ lúc ngủ mình đá hắn xuống giường? Nhưng trước giờ tướng ngủ của cậu cũng đâu có xấu, thỉnh thoảng chỉ lăn lộn chút, đến cả đá chăn cũng không nói gì đến đá người.
Tạ Hoài An u ám nhìn cậu như người chết, khiến Lâm Mặc không khỏi luống cuống. Có lẽ cậu không có thói quen xấu khi ngủ, nhưng cơ thể này có đi?
"Xin lỗi, đêm qua em đạp trúng người ngài sao?"
"Không có gì." Miệng lưỡi hắn khô khốc trả lời. Kỳ thực em không đạp trúng người tôi, nhưng lại đạp phải tim tôi rồi.
Hắn muốn đè cậu xuống, hung hăng xuyên thẳng vào người cậu, chất vấn rằng Khâm Thanh là ai? Vì cái gì cậu lại mơ thấy hắn? Nhưng hắn không thể, hắn luyến tiếc thương tổn thiếu niên này. Cho dù cậu có cầm dao đâm hắn, hắn cũng không nỡ làm tổn thương ngược lại cho cậu mảy may.
Đôi khi mặt liệt cũng có tác dụng của nó. Ví dụ như Tạ tổng hiện tại trong lòng là mưa bão gió gầm, ngoài mặt vẫn bình tĩnh ung dung như cũ. Nhưng hai quầng thâm dưới mắt đã tố cáo tình trạng không ngủ của chủ nhân. Lâm Mặc có chút áy náy, nói: "Hay là em dọn sang phòng khác? Ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngài như vậy..."
"Không cần." Tạ Hoài An lạnh lùng cắt ngang, tay cầm tờ báo tỏ vẻ "không muốn nói chuyện". Lâm Mặc nghĩ rằng hắn đang giận dỗi, lòng thầm mắng đồ trẻ con.
Không hiểu sao không khí quanh thân Tạ tổng có phần lạnh lẽo nặng nề hơn mọi khi, thành ra bữa sáng này cậu ăn cũng không ngon. Cuối cùng, Lâm Mặc chỉ có thể nuốt hết bát cháo, tỏ vẻ xin phép về phòng đọc kịch bản. Nếu còn tiếp tục ở đây, cậu thật sự sẽ đông lạnh đó! QAQ
Nhưng cậu mới đi chưa được hai bước, đã nghe thấy giọng của Tạ Hoài An ở sau lưng: "Khâm Thanh là ai?"
Bước chân cậu dừng lại, cả người thoáng cứng đờ. Vào trong mắt Tạ Hoài An lại thành ra bộ dáng chột dạ, mắt cũng không nhịn được u ám thêm mấy phần.
Ha hả, ngủ trên giường kim chủ mà dám gọi tên người khác, cậu nhất định là tình nhân dũng cảm nhất lịch sử! Nhưng có ai biết được cậu lại nói mớ đâu chứ (ಥ﹏ಥ) Bây giờ phải giải thích như thế nào đây?
Một, tỏ vẻ không biết gì hết, coi như Tạ tổng nghe lầm. Nhưng hắn không buồn vòng vo mà hỏi thẳng ra "Khâm Thanh là ai" thì tỉ lệ lừa gạt thành công là cực kỳ thấp. Thành ra, loại.
Hai, kể hết mọi chuyện. Này là hoàn toàn không khả năng, chưa kể đến việc hệ thống nhất định sẽ không cho cậu nói, cho dù cậu nói thật, Tạ Hoài An có thể tin sao? Cái gì mà thuần thú sư rồi yêu thú này nọ, quá huyền huyễn. Cho nên phương án này cũng loại nốt.
Ba, bịa chuyện một người xa lạ nào đó, cũng là phương án cuối cùng. Dù sao chỉ là một cái tên, cũng chưa xác định được gì. Cậu cứ nói đó là người quen hay bạn bè, kim chủ cũng đâu thể nhỏ nhen đến mức không cho tình nhân mơ gặp bạn chứ?
Đáng thương cho Lâm Mặc, nếu cậu chỉ kêu một cái tên Khâm Thanh thì phương án ba có lẽ đã thành công. Nhưng trước đó cậu lại nói mớ những lời gây hiểu lầm như vậy, dùng phương án ba chỉ càng khiến Tạ tổng thêm nghi ngờ mà thôi.
Thái độ của Tạ tổng quá bình thường, cho nên Lâm Mặc cũng không ngờ được mình lại phun ra mấy lời dễ hiểu lầm đó. Cậu vẫn đinh ninh rằng chắc bản thân cũng không nói gì bậy bạ, bằng không sao Tạ tổng có thể bình tĩnh như thế.
"Một người bạn cũ, không hiểu sao hôm qua đột nhiên nhớ lại mà thôi."
Lời giải thích mà Lâm Mặc tưởng chừng như hoàn mỹ, lại chẳng khác gì một dao đâm thẳng vào tim Tạ Hoài An. Bạn cũ? Là loại bạn nào mà có thể cùng nhau làm những việc đó?! Bàn tay nắm chặt tờ báo như muốn xé nát ra, nhưng lại cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn, thốt ra một tiếng "Vậy sao."
Lâm Mặc tưởng bản thân đã thoát, liền vội vàng chạy về phòng thầm thở phào. Nhiệm vụ vẫn còn, mối quan hệ này của cậu có thể hỗ trợ được rất nhiều. Đây cũng là một trong những lý do mà sau khi xong nhiệm vụ phụ Lâm Mặc vẫn chưa kết thúc với Tạ tổng.
Tạ Hoài An giờ đây mới chân chính hiểu được ái tình là một thứ dày vò người khác đến nhường nào. Có lẽ trong mắt cậu, hắn chỉ là một kim chủ, quan hệ giữa cả hai chỉ là thân thể chứ không có tình cảm. Hắn có quyền gì trách cậu, nổi giận với cậu? Ai ép buộc hắn phải yêu thiếu niên vô tâm đó chứ? Trên đời này, yêu một người thì người đó cũng phải yêu lại sao, chỉ trách hắn lỡ rơi vào bể tình, lại không có cách nào thoát ra được. Cho dù thiếu niên tổn thương hắn như thế, hắn vẫn thích cậu. Mà dù hắn có đau đớn trăm ngàn lần đi nữa, thì đều không có ý nghĩa gì trong mắt thiếu niên.
Rõ ràng mối quan hệ của hai người ngay từ đầu đã dự báo trước sẽ chẳng đi đến đâu, ngay cả Tạ Minh Lâm còn nhìn ra thì làm sao Tạ Hoài An lại không thể thấy. Chỉ là hắn muốn tự lừa mình dối người, tự an ủi bản thân rằng biết đâu sẽ may mắn. Thật buồn cười, một kẻ như hắn lại phải hèn mọn như vậy trong tình yêu.
Nếu đã thế, chi bằng cứ tiếp tục giấc mộng này, dẫu sao vẫn hạnh phúc hơn so với hiện thực tàn khốc. Hắn không ngại tiếp tục kéo dài mơ tưởng của bản thân, cũng không ngại tự lừa dối như chưa nghe thấy gì. Có hàng trăm hàng ngàn cách để hắn trốn tránh sự thật, nhưng lại không có cách nào để hắn đối diện nó. Cho dù thiếu niên không yêu hắn, thì đã sao. Thà rằng hắn chỉ chiếm giữ được thân thể cậu, còn hơn không chiếm được bất cứ thứ gì.
------------------------------------------------------------------------------
Những ngày tháng sau đó trôi qua có thể nói là vô cùng bình yên, thậm chí quá bình yên đến độ làm Lâm Mặc nghi ngờ đây có phải là dấu hiệu bão sắp đến.
Lúc trước cậu cho rằng Tạ Hoài An sẽ không đồng ý cho mình tiếp tục đóng phim, hoặc là phải giằng có thêm một trận. Nào ngờ sau đó hắn hoàn toàn không hề phản đối, thậm chí còn tốt bụng đưa đón cậu đi mỗi ngày. Lâm Mặc cảm thấy lạ lạ, nhưng không rõ là lạ ở đâu.
Tạ tổng đối xử với cậu rất tốt, vô cùng cẩn thận, chăm sóc từng ly từng tí, khiến cậu không bao giờ có thể kiếm ra bất kỳ lý do gì để chê trách. Tuy rằng hắn vẫn mặt liệt như trước, nhưng từ ngữ nói ra cũng ôn hòa hơn nhiều, không hề ép buộc cậu làm bất kỳ điều gì. Chỉ cần là Lâm Mặc yêu cầu, Tạ Hoài An nhất định sẽ đáp ứng không nói hai lời. Ngay cả việc lên giường, nếu Lâm Mặc không muốn, hắn cũng sẽ không ép. Thái độ như vậy không thể tìm ra điểm gì để nói, nhưng lại khiến cậu cảm giác kỳ quái...
Giống như cậu mới là kim chủ, còn hắn là tình nhân đang lấy lòng để không bị bỏ rơi vậy.
Phi! Lâm Mặc khinh bỉ suy nghĩ của bản thân. Người như cậu, Tạ tổng muốn một tá cũng có. Có khi đây là một dạng tình thú mới đi. Dẫu sao nhìn hắn vẫn rất tốt, rất vui vẻ. Người ta không thấy phiền, cậu nghĩ nhiều làm gì.
Không chỉ riêng Lâm Mặc, Tạ Minh Lâm cũng cảm thấy dạo gần đây anh của hắn có mấy phần kỳ quái. Nhưng nếu nói là ở đâu, thì chính hắn lại không nói ra được. Mọi hành vi của anh hắn vẫn như ngày thường. Chỉ là hắn cảm thấy không ổn.
Một ngày nọ ngồi trong văn phòng, nhìn gương mặt băng sơn của anh hắn chăm chú xử lý tài liệu, hắn nhịn không được mà hỏi: "Ca, dạo gần đây anh gặp phải chuyện gì không vui à?"
Ngón tay Tạ Hoài An đang gõ bàn phím hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục vang lên những tiếng lách cách đều đặn, "Sao em lại nghĩ vậy?"
"Mặc dù bên ngoài anh vẫn như vậy, nhưng em vẫn cứ có cảm giác như anh đang đè nén tâm sự gì đó." Tạ Minh Lâm nói mà bản thân cũng cảm thấy ngờ vực. Chuyện gì lại có thể làm khó dễ một người như anh hắn chứ. "Hay là anh cãi nhau với Mạnh Kỳ?"
"Không có." Tạ tổng chỉ đáp lại một cách ngắn gọn lạnh lùng như thế. Bọn họ hoàn toàn không cãi nhau, giữa cả hai vô cùng tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cho dù Mạnh Kỳ có muốn cũng không tìm được một lý do nào để rời đi.
Chẳng lẽ mình lại đoán sai? Tạ Minh Lâm ngờ vực, nhưng nếu anh hắn đã không nói, hắn cũng không tiện khuyên bảo thêm. Haizz... Tình yêu như uống nước, ấm lạnh mỗi người tự biết, ai lại có thể hiểu được.
Thấy Tạ Minh Lâm rời đi, lúc này Tạ Hoài An mới ngừng động tác của tay, ngã lưng ghế, dáng vẻ hết sức mệt mỏi chưa từng lộ ra trước mặt người nào.
Hắn cần phải khiến cho mọi thứ xung quanh cậu thật hoàn mỹ, mang đến cho cậu những thứ tốt nhất, đáp ứng mọi nhu cầu của cậu. Chỉ cần Mạnh Kỳ quen với điều này, cậu sẽ không bao giờ có thể cưỡng lại được nữa. Hắn muốn làm một ác ma mang gương mặt thiên sứ, từng bước một dẫn kẻ khác vào cổng thiên đàng, nhưng kỳ thật là sa đọa xuống địa ngục.
Hắn không hiểu biết gì về tình yêu, nhưng lại biết vô số cách để một người không bao giờ có thể rời khỏi mình. Cho dù là thủ đoạn ti bỉ hèn hạ, chỉ cần giữ chân được cậu, hắn cũng không ngại dùng. Không cần nói ra chân tâm, nếu hắn đã muốn làm người khống chế, không thể nào cho cậu biết tấm lòng của hắn. Thiếu niên sẽ chỉ trốn tránh khỏi tình cảm của hắn.
Như vậy, hắn chỉ cần dệt ra một tấm lưới lớn, từng bước từng bước quấn quanh con mồi. Đến khi thiếu niên nhận ra muốn giãy giụa trốn thoát, thì cũng đã quá trễ rồi. Hắn không thể khiến cậu yêu mình, nhưng lại có thể khiến cậu không bao giờ có thể rời đi mình. Tạ Hoài An biết, hành vi của hắn hoàn toàn điên rồ, du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn đối với Mạnh Kỳ càng ngày càng lớn mạnh. Hắn không bao giờ muốn cho cậu ra khỏi nhà, không bao giờ muốn người khác biết đến vẻ đẹp của cậu, càng không bao giờ muốn bất kỳ ai ngoài hắn có thể chạm đến cậu. Nhưng trước khi kế hoạch thành công, hắn phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể vọng động.
Tác giả có lời muốn nói: Dạo gần đây ngọt nhiều quá, tạt vài xô máu chó cho truyện có hương vị ^^