Lâu Tiêu uống sữa bò, đánh răng xong, chui cả vào chăn mà hệ thống vẫn còn đang khóc.
Lâu Tiêu nhắm mắt lại, hỏi: “Tao buồn ngủ quá, mi vặn nhỏ âm lượng lại một chút được không?”
Tiếng khóc của hệ thống im bặt, nức nở vặn nhỏ âm lượng của mình.
Lâu Tiêu thả lỏng đầu óc, chuẩn bị đi vào giấc ngủ say, hệ thống thút tha thút thít hỏi: 【Ký chủ đại nhân, ký chủ, không, không định hỏi xem vì sao hệ thống lại khóc ạ?】
Cơn buồn ngủ bị hệ thống quấy rầy, Lâu Tiêu khó khăn mở mắt ra, trở mình: “Mi khóc chán rồi sẽ tự nói với tao thôi, không cần phải vội vàng an ủi mi làm gì.”
Hệ thống vô cùng đau lòng: 【Ký chủ đại nhân vô tình thật đấy.】
Lâu Tiêu còn có thể vô tình hơn nữa, cô nói: “Không phải với ai tao cũng như thế.”
Y như rằng, hệ thống càng đau lòng hơn nữa.
Nhưng đúng như Lâu Tiêu nói, hệ thống chắc chắn sẽ nói nguyên nhân cho Lâu Tiêu, để cho Lâu Tiêu biết, lại có một chỗ cốt truyện đã bị thay đổi, nó lại cách kết cục bị tiêu hủy gần thêm một bước, như vậy thì sau này lý do tỏ vẻ đáng thương xin Lâu Tiêu hỗ trợ cũng sẽ nhiều thêm một chút.
【Ký chủ đại nhân có còn nhớ cốt truyện liên quan đến Luyện Vọng Thư ở trong sách không ạ?】 Hệ thống hỏi.
Lâu Tiêu vừa nghe đến chuyện liên quan đến Luyện Vọng Thư là cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến hết: “Nhớ chứ, cậu ấy làm sao?”
Tiếng sụt sịt của hệ thống dừng lại: 【Dựa theo cốt truyện trong sách, sang năm Luyện Vọng Thư sẽ nhảy lớp thi Đại học, sau đó tham gia vào ngành Esport chuyên nghiệp, lúc nữ chính vả mặt sẽ trợ giúp nữ chính — Trước đoạn cốt truyện này, cậu ấy cần phải có được sự ủng hộ của người nhà.】
Lâu Tiêu nhíu mày: “Chẳng lẽ cốt truyện đi chệch hướng, người nhà cậu ấy không đồng ý cho cậu ấy chơi chuyên nghiệp à?”
Hệ thống: 【Không phải, chị gái của cậu ấy – Luyện Thần Tinh rất ngoan ngoãn đi theo cốt truyện. Trước mắt, cô ấy đã hiểu ra suy nghĩ thực sự của Luyện Vọng Thư, cũng sẵn sàng quay về nhà vì em trai, giúp đỡ nam chính điều hành sản nghiệp của gia đình — Sau đó, nam chính có thể dành thời gian ra để theo đuổi nữ chính, cũng là nhờ có nhân vật này, nếu không nam chính cả ngày chỉ biết có làm việc với làm việc, thời gian đâu ra để đi cưa vợ.】(Ebooktruyen.net)
Lâu Tiêu: “Vẫn còn ổn mà, thế mi khóc lóc cái gì?”
Hệ thống buồn bực: 【Vấn đề, vấn đề là Luyện Vọng Thư không giống như trong sách viết, cậu ấy không quyết định học nhảy lớp để tháng sáu năm sau thi Đại học nữa!】
Lâu Tiêu: “… Ồ.”
Hệ thống buồn bã nói: 【Căn cứ vào phân tích triệu chứng sinh lý của ký chủ, ký chủ đang vui vẻ.】
Lâu Tiêu cười nói: “Đúng là tao rất vui.”
Hệ thống hỏi Lâu Tiêu: 【Ký chủ đại nhân, ký chủ thật sự không có quan hệ yêu đương với Luyện Vọng Thư ạ? Giữa hai người thật sự không có tình cảm gì trên mức tình bạn ạ?】
Căn cứ vào dữ liệu, trừ khi Luyện Vọng Thư có tình cảm trên mức tình bạn với ai đó trong trường, nếu không thì đoạn cốt truyện này cũng sẽ không đi chệch hướng.
Hệ thống sàng lọc dữ liệu mấy lần, thấy chỉ có Lâu Tiêu nằm trong diện tình nghi.
Đã biết là không phải chuyện gì xấu nên Lâu Tiêu ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến: “Đương nhiên là không, mi là hệ thống chẳng lẽ lại không nhìn ra được à?”
Hệ thống nước mắt lưng tròng: 【Hệ thống chỉ có thể căn cứ vào số liệu là dữ liệu để tiên đoán hành vi của từng nhân vật. Dữ liệu đó bao gồm không giới hạn ngôn ngữ và cử chỉ, triệu chứng sinh lý của mỗi nhân vật, cùng với tình trạng quan hệ xã hội của họ. Nhưng về những chuyện có liên quan đến tình cảm của nhân vật, cục quản lý chưa nghiên cứu được phương pháp phát hiện sự xuất hiện các quan hệ tình cảm mới, chỉ có thể phỏng đoán thông qua dữ liệu toàn diện. Hệ thống sẽ sắp xếp trung tâm nhân cách hóa để có thể suy đoán tình cảm của con người tốt hơn.】
【Hệ thống… Hệ thống còn chưa có khả năng đoán được hai người có thích nhau hay không.】
“Thế nên mi chỉ có thể thông qua dò hỏi, kiểm tra đo lường xem tao có nói dối hay không, xác định rõ xem quan hệ giữa tao và Luyện Vọng Thư có phải là quan hệ người yêu hay không.” Lâu Tiêu chỉ cần một câu đã có thể nói toạc ra suy tính của hệ thống.
Hệ thống lại bật khóc một tiếng.
Nó khóc thương mình số khổ, chọn kiểu gì mà chọn phải một ký chủ khủng bố thế này, lần nào cũng có thể đoán trúng phóc suy nghĩ của nó, thỉnh thoảng còn nhân tiện phát tiết cảm xúc tồi tệ của mình —
Bug không đáng sợ, đáng sợ là nó không tìm thấy bug ở đâu.
Vừa rồi, khi Lâu Tiêu nói mình và Luyện Vọng Thư không hề có tình cảm yêu đương, hệ thống không hề phát hiện ra là Lâu Tiêu nói dối. Nếu vậy, tại sao cốt truyện vẫn đi chệch hướng? Tại sao?!
Có điều, hệ thống đáng thương đã quên mất một điều, khi người mù màu nói bầu trời không phải là màu xanh dương, họ không nói dối, nhưng bầu trời thật ra là màu xanh dương.
Lâu Tiêu nhắm mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, còn nhắc nhở hệ thống: “Yên lặng chút.”
Hệ thống không thể không hạ thấp âm lượng, cầu xin Lâu Tiêu: 【Ký chủ, cốt truyện đi lệch khỏi quỹ đạo càng ngày càng nhiều, về sau nếu có chỗ cốt truyện cần phải sửa lại cho đúng, ký chủ giúp em một chút được không ạ?】
Lâu Tiêu vén chăn lên quá miệng, cho hệ thống một cái đáp án chung chung nhất: “Tao nói rồi còn gì, tao sẽ không để độ hoàn thành của mi thấp hơn 60%.”
Còn có thể vượt qua 60% được bao nhiêu, tùy duyên.
Lâu Tiêu đi vào mộng đẹp, hôm sau vẫn đi học như mọi khi, về nhà làm xong bài tập thì chơi game một lát.
Điểm khác biệt là cô ngày càng quan tâm đến việc học hành nhiều hơn, trước khi ngủ và trên đường đến trường đều học từ mới, học thuộc công thức, viết mấy bài thơ cổ, điển tích Hán ngữ trong phạm vi bài kiểm tra vào lòng bàn tay, có bài không hiểu là đi hỏi giáo viên và Luyện Vọng Thư.
Nhưng cứ đến tiết sinh hoạt là cô lại trở lại như bình thường, không để Cố Tư Tư chủ động tìm đến mình nữa mà tự cô đi tìm Cố Tư Tư, tham gia các hoạt động tập thể của lớp 11-12 với cô ấy.
Thi cuối kỳ, kết quả thi của Lâu Tiêu cuối cùng cũng xứng với cái danh học sinh B-level.
Ngày nhận bảng điểm, Lâu Quốc Đống đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn để khen Lâu Tiêu.
Mộ Đông Dương cũng thưởng cho Lâu Tiêu một số tiền. Vì Mộ Đông Dương chuyển khoản nên có thể dễ dàng thấy rõ số tiền, Lâu Tiêu nhìn màn hình điện thoại chớp chớp mắt, chạy sang phòng Mộ Đông Dương nhắc: “Chị, chị gõ thừa một số không rồi.”
Mộ Đông Dương đang ngồi trước máy tính viết bản thảo xoay người lại, kéo Lâu Tiêu đến bên cạnh mình, sau đó mở phần hậu trường kênh Y của cô ấy ra, để Lâu Tiêu xem doanh thu của video trước kia đứng đầu bảng xếp hạng mảng âm nhạc, thống trị bảng xếp hạng tận hai tuần liền là bao nhiêu.
Lâu Tiêu vừa nhìn đã thấy doanh thu và số tiền mà Mộ Đông Dương chuyển cho cô rất gần nhau.
Mộ Đông Dương: “Số tiền này vốn là của em, chị chỉ làm tròn lên cho em thôi.”
Lâu Tiêu thật sự không ngờ mình còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã kiếm được món tiền đầu tiên trong đời. Cô nhận số tiền này, cảm giác vô cùng mới lạ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm —
Có tiền mua quà cho Cố Tư Tư rồi.
Sang năm, Cố Tư Tư sẽ tạm nghỉ học, chuẩn bị các công việc để xuất ngoại.Vì sinh nhật của cô ấy diễn ra ngay sau kỳ nghỉ đông nên Cố Tư Tư định sẽ tổ chức luôn một bữa tiệc tụ hội vào sinh nhật mình, mời tất cả bạn bè, bạn học đến, là tiệc sinh nhật, cũng là tiệc chia tay.
Sinh nhật những năm trước, Cố Tư Tư đều tự mình mời bạn bè ra ngoài ăn uống, năm nay ông ngoại cô ấy đã đặc biệt thuê người về chuẩn bị, vì thế mà vô cùng hoành tráng.
Nghe nói mời cả người nổi tiếng về để làm MC.
Đới Tư An là anh họ cả của Cố Tư Tư, anh biết ông ngoại có mời cả nhà họ Luyện có quan hệ khá thân thiết, nhưng vì những lời đồn Cố Tư Tư và Luyện Tịch đính hôn trước kia, nên Đới Tư An đã nói chuyện riêng với Luyện Tịch trước, bảo anh đừng tới, gọi em trai anh là Luyện Vọng Thư đến là được, tránh việc lại xuất hiện tin đồn thất thiệt.
Ngày sinh nhật Cố Tư Tư, nhà họ Đới phái tài xế đến đón Lâu Tiêu, Lâu Tiêu cầm quà lên xe, đi thẳng đến nhà ông ngoại Cố Tư Tư.
Hai tiếng rưỡi sau, xe đến nơi, Lâu Tiêu say xe nên được Cố Tư Tư đưa đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới bình thường lại, nên lát sau Lâu Tiêu ra ngoài một mình.
Cô dựa theo trí nhớ đi qua một hành lang thật dài, tìm được cầu thang đi xuống.
Nhưng cô không biết chỗ tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu, tình cờ lại gặp được hai người phụ nữ ăn diện, trang điểm xinh đẹp, sang trọng dưới tầng một, nên lại gần hỏi đường các cô ấy.
Tầm mắt của hai người phụ nữ quét qua người Lâu Tiêu, sau đó hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, liếc nhau một cái, nói với Lâu Tiêu: “Chúng tôi biết thế nào được, cô đi hỏi người khác đi.”
Dứt lời, đi lướt qua Lâu Tiêu về phía cầu thang.
Sau khi kéo dãn khoảng cách, hai người phụ nữ nhỏ giọng bàn tán với vẻ khinh thường —
“Tôi biết đại tiểu thư nhà họ Cố mời bạn học của cô ấy, nhưng cũng không cần thiết phải mời cả cái đứa không cùng đẳng cấp với chúng ta đến chứ.”
“Còn bé nên thế, lớn chút nữa rồi sẽ hiểu, không cùng đẳng cấp thế nào cũng sẽ có ngăn cách, có cố gắng hòa hợp thế nào cũng chẳng được.”
“Cũng có thể là do thiếu thốn tình cảm, nếu không thì sao lại chạy về nhà họ Đới, chắc chắn là không ở nổi bên nhà ba mình nữa rồi.”
Hai người nhỏ giọng cười đùa, đến tận khi —
“Tránh ra.”
Đến tận khi chạm mặt một cậu thiếu niên đi từ trên tầng xuống, không hề có ý khách sáo, vừa mở miệng đã yêu cầu hai người phụ nữ phải nhường đường cho cậu.
Hai người phụ nữ đã từng gặp cậu thiếu niên này. Trong trò chơi do Tề Thiếu Toàn tổ chức, chính cậu thiếu niên này, vì một câu nghe không lọt tai mà đập vỡ chai rượu trên bàn, trong tiếng la hét chói tai của mọi người, một tay ấn Tề Thiếu Toàn lên sô pha, tay còn lại cầm mảnh vỡ nhọt hoắt của chai rượu, làm những người đứng hóng hớt xung quanh kinh hãi đến ngây ngốc.
Lúc ấy không một ai dám tiến lên ngăn cản, vì cả người cậu thiếu niên ấy tràn ngập thái độ thù địch, nhưng nhìn lại chẳng có vẻ kích động là bao, hơi thở hiểm hóc tản ra từ tận xương tủy làm mọi người ở đó phải choáng váng, để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Hai người phụ nữ còn vấn vương nỗi sợ từ những hình ảnh ấy nên lập tức nghiêng người nhường đường, một người còn phải bám lấy tay vịn cầu thang, sợ mình nhũn chân không đứng vững nổi trên đôi giày cao gót cao mười ba phân.
Chàng trai bước xuống cầu thang, đi thẳng đến chỗ cô gái vừa hỏi đường họ.
Cô gái nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy cậu thì sững người.
Chắc chắn là sợ ngây người rồi — Hai người phụ nữ đều nghĩ thầm như vậy.
Có lẽ vì muốn nhìn thấy cảnh tượng cô gái này bị cậu thiếu niên đối đãi một cách bất lịch sự, hai người phụ nữ không rời đi ngay, nhưng vì cách khá xa, các cô ấy không nghe thấy, câu nói đầu tiên của cô gái sau khi nhìn thấy cậu thiếu niên là —
“Cậu nhuộm tóc lại rồi à?”
Lâu Tiêu nhìn Luyện Vọng Thư tóc đen trước mặt, yên lặng, không thể rời mắt.
Cô từng nghĩ, Luyện Vọng Thư nhìn đáng sợ như vậy, rốt cuộc là vì màu tóc của cậu quá ngạo nghễ, hay là vì ánh mắt của cậu quá dữ dằn. Bây giờ cô đã biết, đúng là có liên quan đến màu tóc, nhưng đó chưa phải là nguyên nhân chính.
Nếu nói tóc màu xám khói khiến Luyện Vọng Thư phô bày vẻ sắc bén thì tóc đen khiến cậu trở nên hiểm hóc, khó dò.
Dù thế nào thì cũng không phải dạng dễ chọc.
Vì không phải ở trường nên Luyện Vọng Thư không mặc đồng phục, nhưng vẫn ăn diện rất trang trọng — Áo sơ mi đen, áo gi-lê màu xám xanh có hoa văn chìm, quần tây màu đen.
Cả bộ trang phục tối màu, nhìn qua hoàn toàn không giống học sinh cấp 3.
Luyện Vọng Thư bị Lâu Tiêu nhìn mà cả người gượng gạo, rất muốn đưa tay lên che đi đôi mắt của cô, nhưng cậu vẫn nhịn lại, trả lời Lâu Tiêu: “Tóc dài, chị tôi nói chỉ có chân tóc màu đen trông xấu nên ép tôi đi nhuộm đen hết lại.”
Quá đỉnh! Lâu Tiêu tặng một trăm hai mươi nghìn điểm khen thưởng cho Luyện Thần Tinh chưa từng gặp mặt.
“Tớ…” Lâu Tiêu vươn đôi tay đáng ngứa ngáy ra, hỏi: “Tớ sờ tóc cậu một chút được không?”
Luyện Vọng Thư dứt khoát từ chối: “Không.”
“Ò.” Lâu Tiêu buồn bã buông tay xuống, khẽ than thở: “Chuyện hối hận nhất bây giờ của tớ, là trước khi cậu nhuộm lại tóc đã không chụp với cậu một bức ảnh, tiếc chết mất.”
Luyện Vọng Thư không thích Lâu Tiêu biểu cảm như thế, mất kiên nhẫn bảo: “Tiếc cái gì, có phải là không bao giờ nhuộm lại nữa đâu.”
Lâu Tiêu: “Nhuộm lại mất công lắm, lại còn hại tóc, nhỡ trọc luôn đầu thì sao?”
Luyện Vọng Thư: “Cậu thử lắm lời thêm một câu nữa xem?”
Lâu Tiêu chẳng sợ tẹo nào: “Nhưng nếu, nếu cậu đồng ý cho tớ sờ tóc cậu bây giờ một chút, tiếc nuối trong lòng tớ có lẽ sẽ nguôi ngoai một chút.”
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Lâu Tiêu, đáy lòng Luyện Vọng Thư dâng lên nỗi hoài nghi, cô xuất hiện trên đời này để “trị” cậu —
“… Một chút thôi đấy.”
Lâu Tiêu vội gật đầu đồng ý: “Ừ ừ!”
Hai người phụ nữ vừa nãy vẫn còn ở trên cầu thang, chờ xem trò vui, cuối cùng lại thấy nhị thiếu gia kiêu ngạo, khó thuần nhà họ Luyện cúi đầu xuống với một cô gái ăn bận bình thường, bình thường đến mức có vẻ như đã đến nhầm nơi không thuộc về mình, thậm chí còn hơi rướn người về phía trước, dung túng cho cô gái ấy chạm lên mái tóc đã được cậu chải chuốt cẩn thận.