Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Trước mắt bên trong cửa tiệm này đều đen kịt, không có khóa cửa nên chỉ cần dùng tay kéo là có thể mở.
Có điều nghĩ đến quỷ đang nấp ở bên trong, lòng bàn tay của Dương Gian đổ mồ hôi lạnh.
Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với quỷ, chuyện của quỷ anh lúc trước cũng không tính, đây chẳng qua là bị động cứu người sau đó chạy trốn, không có áp lực gì quá lớn. Còn lần này không như vậy, lần này là chủ động ra tay.
Ngay lúc Dương Gian cùng Nghiêm Lực chuẩn bị mở cửa, một chuyện quỷ dị xảy ra.
Cánh cửa nặng nề làm bằng thủy tinh của tiệm bán quần áo không có gió thổi mà tự động đậy, sau đó từ từ mở rộng...
Nhất thời Dương Gian cảm thấy giật mình, con quỷ này có thể biết hắn chuẩn bị đi vào?
Dương Gian nhìn Nghiêm Lực và nói:
- Anh vào trước đi?
- Không, không, không, cảnh sát đại ca, vẫn là cậu đi trước.
- Tôi mới có 18 tuổi, còn nhỏ lắm, hẳn tiếng đại ca phải là tôi gọi anh mới đúng, cùng lắm tôi cũng chỉ là nhân viên tạm thời, chưa nhận nổi danh hiệu cảnh sát, vẫn là anh đi trước đi.
- Không, năng lực của cậu rất mạnh, tôi đi theo sau cậu là được, cậu cứ chỉ huy đi, tôi sẽ nghe lời chỉ huy của cậu.
- Anh quá khiêm tốn rồi, anh trở thành ngự quỷ nhân trước tôi, là bậc đàn anh đàn chị, có nhiều phương diện tôi còn cần phải học hỏi anh nhiều.
Hai người Dương Gian cùng Nghiêm Lực đứng trước cửa tiệm quần áo nhường nhau một lúc thì cánh cửa thủy tinh tự động mở ra trước mắt của hai người, hơn nữa khung cảnh bên trong cửa tiệm vô cùng tối tăm, khiến cho hai người càng thấy áp lực. Ngoài ra, việc biết trước là đang có một con quỷ ẩn núp ở bên trong cũng khiến lòng jok càng bất an hơn.
Mặc dù nói là hợp tác để bắt quỷ nhưng hiện tại lại không có ai đủ dũng cảm để đi vào trước.
Bởi vì chỉ cần phạm phải một chút sai lầm là đồng nghĩa với cái chết.
Trở thành ngự quỷ nhân chỉ là trở thành người có thể liên hệ với một con quỷ mà thôi, chứ không phải người đó có thể không cần kiêng nể gì ở trước mặt các con quỷ khác.
Sau một hồi đẩy qua đẩy lại, không một ai chịu đi vào trước, cuối cùng Dương Gian đề nghị:
- Nếu không chắc ăn, hay là chúng ta lại tiếp tục trượt đi?
Nghiêm Lực không còn gì để nói:
- ...
- Nếu anh bỏ lỡ con quỷ này, lần sau đυ.ng phải con quỷ kinh khủng hơn, khi đó muốn bắt được nó cũng không có dễ dàng như thế đâu.
Dương Gian sờ sờ mu bàn tay của mình:
- Con quỷ này thì khác, chắc chắn cấp bậc của nó không cao, nếu không nó đã không chỉ gϊếŧ có vài người như thế, đã đến mức này cũng không cần đùn đẩy gì nữa, cùng đi vào đi.
Nghiêm Lực gật gật đầu:
- Được, cùng nhau đi vào.
Anh ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, tình trạng của Nghiêm Lực còn nghiêm trọng hơn so với Dương Gian, khoảng thời gian lệ quỷ sống lại càng ngày càng ngắn, anh ta không thể chờ đến lúc đυ.ng phải con quỷ lần sau.
- Bắt đầu thôi.
Dương Gian hít một hơi thật sâu, nhìn cánh cửa thủy tinh đã mở ra trước mặt, cẩn thận từng ly từng tý đi qua.
Nghiêm Lực cũng đi cùng hắn, sắc mặt anh ta căng cứng, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng dùng lực lượng lệ quỷ ngay.
Bên trong tiệm bán quần áo cũng không thể nói là lớn, chỉ rộng khoảng 100 mét vuông, chỉ là bên trong sắp cả đống ma nơ canh và hàng hóa nên nhìn có vẻ chật chội và lộn xộn.
Dương Gian nhỏ giọng:
- Con quỷ kia ở bên trong con ma nơ canh khỏa thân, anh cũng thấy ảnh của nó, tìm nó đi, sau đó chúng ta cùng đối phó với nó.
Nói xong Dương Gian bật đèn pin lên rồi soi vào một cái kệ hàng, đèn pin bật, vừa vặn chiếu sáng toàn bộ tiệm bán quần áo.
Nghiêm Lực:
- Tôi nhớ được con ma nơ canh kia rất đặc thù, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.
Dương Gian không nói câu nào, chỉ đi từ từ vào trong tiệm bán quần áo, đánh giá kỹ bốn phía.
Không hề có chút động tĩnh nào, cũng chẳng có chỗ nào kỳ quái, giống như là một cửa tiệm tạm thời ngừng buôn bán mà thôi.
Chỉ là...mùi hôi thối của thi thể bắt đầu tràn ngập.
- Két...
Một âm thanh nho nhỏ vang lên.
Cánh cửa thủy tinh mở ra lúc trước, đột nhiên đóng lại một cách chậm rãi, mặc dù tiếng cánh cửa đóng không lớn nhưng ở trong không gian yên tĩnh như hiện tại lại nghe thấy rất rõ ràng.
Dương Gian và Nghiêm Lực lập tức giật mình, nhìn lại.
Không có cái gì hết, cũng giống với lúc trước, cánh cửa hình như tự dưng đóng lại.
Nghiêm Lực hơi nhỏ giọng nói:
- Không nhìn thấy cái gì.
Dương Gian nói:
- Tôi biết nhưng dựa vào mấy chuyện này, tôi có thể khẳng định, con quỷ kia đang ở đây, ngay chỗ này.
Mấy chỗ khác đều bình thường, chỉ có cái tiệm bán quần áo trước mặt là hắn cảm thấy không bình thường, mà Giang Diễm đang xem băng ghi hình cũng bảo thế, vì vậy hắn xác định chỗ này chính là nơi đầu tiên xảy ra chuyện ma quỷ ở trong siêu thị.
Nghiêm Lực lại hỏi:
- Cửa đã đóng rồi, có sao không vậy?
Dương Gian:
- Nếu không tính chạy thì mặc cho nó đóng đi, hơn nữa có chạy cũng không thể chạy ra ngoài từ cửa chính.
- Từ từ, chờ một chút, nghe xem là tiếng gì vậy?
Sắc mặt Nghiêm Lực bất chợt thay đổi.
Trong tiệm bán quần áo vang lên từng âm thanh rất nhỏ, rất cổ quái, giống như có cái gì đó đang chuyển động vậy, âm thanh phát ra do tiếng ma sát.
Bất chợt, Nghiêm Lực kinh hãi kêu một tiếng:
- Dương Gian, cậu nhìn mấy con ma nơ canh đi...
Không cần anh ta phải nhắc, từ khi có âm thanh vang lên thì Dương Gian đã chú ý tới, mấy bộ ma nơ canh đặt ở trong tiệm này bắt đầu chuyển động đầu một cách chậm rãi.
Không phải một con mà là toàn bộ ma nơ canh ở trong cửa hàng đều chuyển động, toàn bộ mặt của chúng nó đều hướng về phía Nghiêm Lực và Dương Gian, hai con mắt giả để lộ ra một ánh mắt vô cùng quỷ dị, giống như đang phát ra một tin tức gì đó rất đáng sợ.
Ta đang để ý đến các ngươi!
Dương Gian nói:
- Đừng có quay lưng về phía bọn chúng
- Cẩn thận không là bị gỡ đầu xuống đó.
Hắn nhìn thấy có một con ma nơ canh không có chân ở phía trước, lúc này đang ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đưa hai tay ra, hướng tới.
Các con ma nơ canh ở xung quanh cũng có hành động tương tự, bắt đầu cử động tay và đưa về phía hai người.
Giống như...lệ quỷ đã bắt đầu thức tỉnh.
Thế nhưng sau khi Dương Gian lẫn Nghiêm Lực nhanh chóng điều chỉnh vị trí, không quay lưng về phía một con ma nơ canh nào nữa thì lúc này mấy con ma nơ canh kia mới dần dần yên tĩnh lại.
Nghiêm Lực có chút kinh hãi, khẩn trương nói:
- Ngay cả ma nơ canh mà con quỷ kia cũng có thể khống chế được t?
Dương Gian lên tiếng:
- Hình như chỉ cần bị đổi qua thì nó đều có thể khống chế, thế nhưng đến giờ tôi vẫn không thể xác định được con quỷ kia có bộ dạng như thế nào, ma nơ canh cũng thế, thi thể bị đổi lúc trước cũng vậy, những thứ này đều không phải là quỷ thật sự. Con quỷ thật sự đang trốn ở đâu đó, nếu chúng ta muốn bắt được nó, thì nhất định phải bức bách con quỷ này tự đi ra.
Nghiêm Lực:
- Có cách nào không?
Dương Gian do dự một chút:
- Tạm thời còn không có cách...