Khủng Bố Sống Lại

Chương 72: Cách Qua Mặt Lệ Quỷ

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Đúng là trước đây hắn đã nhìn thấy một bài viết ở trên website.

Của một người gọi là: Giáo sư Bruce.Da

Nội dung đại khái của bài viết l, lực lượng của quỷ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ vật chất nhưng không cách nào biến đổi được vàng.

Người giáo sư kia phân tích dựa trên phương pháp khoa học, ý đồ muốn tìm ra cách khắc chế lệ quỷ.

Nếu bài viết là đúng, cũng có thể dùng vàng để làm thành hộp, nhốt lệ quỷ bên trong để bắt lấy nó.

Nhưng cũng chỉ làm được đến đó mà thôi, vẫn không có cách nào để gϊếŧ được lệ quỷ.

- Cứu, cứu tôi với.

Nhưng cuộc nói chuyện của hai người bị một tiếng kêu sợ hãi cắt ngang.

Lúc này Dương Gian đã nhìn thấy, hiện tại những con quỷ bị đổi đầu đang từ bốn phương tám hướng đi qua đây, chúng đã chặn toàn bộ lối thoát.

Trừ phi nhảy từ tầng 5 xuống, nếu không không có cách nào để trốn khỏi đây.

Thế nhưng nhảy từ tầng 5 xuống, cũng không khác với tự sát là mấy.

Ông chủ Đường, quản lý Lý, lúc này mấy người La đại sư đang kêu cha gọi mẹ chạy trở lại, bọn họ đã không có cách nào để trốn nữa.

- Rốt cuộc cậu dùng cách gì để tránh khỏi việc bị nhiều quỷ tập kịch vậy?

Nghiêm Lực bắt đầu có chút kinh sợ:

- Nếu cứ tiếp tục như thế, coi như cậu có là Cảnh sát Quốc tế đi nữa thì cũng sẽ phải chết ở đây. Cậu cũng biết dùng quá nhiều lực lượng của lệ quỷ sẽ bị chết.

- Tôi đương nhiên có cách.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Anh dùng không ít lực lượng của lệ quỷ rồi đúng không? Nhìn xem máu quỷ trên tay anh hình như đã không khống chế nổi nữa rồi, cực hạn của anh sắp đến rồi, anh đã chuẩn bị sẵn quan tài chưa?

Nghiêm Lực cắn răng nói:

- Chuyện cậu nói tôi rất rõ nhưng cũng vì sống sót mà thôi, không còn cách nào khác.

Dương Gian chỉ chỉ vào đầu của hắn, cười nói:

- Đúng là có đôi khi không có cách nào thật nhưng nếu như điều đầu tiên anh nghĩ đến khi đối phó với lệ quỷ là lực lượng lệ quỷ của anh thì càng chết nhanh hơn. Mà tôi không giống với anh, tôi dựa vào cái đầu, chỉ khi dùng đầu mà cũng không thể nghĩ ra cách, khi đó mới dùng lực lượng lệ quỷ. Cơ màhiện tại không phải lúc nói mấy chuyện trên trời dưới đất như thế này, tôi không thể để cho ông chủ tiệm chết dễ dàng như thế đâu.

Nói xong, hắn đi qua trước mặt một đám quỷ.

Sắc mặt Nghiêm Lực thay đổi, ngay cả anh ta cũng không có gan đối mặt với nhiều quỷ như thế cùng một lúc, vậy mà tên cảnh sát trẻ này lại có hay sao?

Hơn nữa hiện tại nhìn toàn bộ người đều đã bị quỷ vây lại, anh ta cũng không còn tâm tư đi cứu người khác nữa, chỉ muốn tìm cách rời khỏi đây.

Số tiền kia không đáng để đánh đổi tính mạng.

Bất chợt Nghiêm Lực trông thấy Dương Gian đi qua, sau đó dùng chân ngáng chân mấy người kia.

Vài tiếng hét vang lên, ba bốn người bị hắn ngáng chân ngã dưới đất.

Đây là cứu người hay là hãm hại người vậy?

Nghiêm Lực sững sờ.

Dương Gian túm lấy áo của ông chủ Đường, nói với ông ta:

- Không muốn chết thì cứ ngoan ngoãn nằm xuống, chớ có lộn xộn, nếu nghe lời tôi mấy con quỷ sẽ không có tập kích mấy người, ông có thể sống sót ra ngoài. Nếu ông chạy loạn chỉ chết nhanh hơn mà thôi.

Ông chủ Đường lúc này đã sợ tái mặt, không biết làm thể nào bởi vì phía trước mặt có một đám quỷ đang chạy tới.

Vì thế ông ta không có lựa chọn nào khác, lúc này ông ta lựa chọn tin tưởng lời Dương Gian nói, nhắm chặt hai mắt, nằm yên trên mặt đất.

Nếu nằm ngửa trên mặt đất, điều này có nghĩa là phía sau luôn luôn là mặt đất, cứ như thế có thể hoàn hảo tranh thoát khỏi quỷ tập kích ở bốn phương tám hướng.

Dương Gian lại nói:

- Những người khác nếu không muốn chết thì cứ làm theo, nằm xuống đất đừng có nhúc nhích.

Có một vài người nghe lời lập tức nằm xuống, còn có mấy người nữa lại coi như Dương Gian đang đánh rắm ( DG: để vậy nhá ko dùng *** đâu !). Bởi vì nếu làm như thế thì chả khác nào đang nằm chờ chết cả, cho nên bọn họ hoảng sợ quay đầu, tìm đường chạy trốn.

Dương Gian vội vàng kêu to với mọt người:

- Ê, đây là tầng 5, ngươi đừng có nhảy, nhảy sẽ chết người đấy.

Người này là một tên đồ đệ của La đại sư, lúc này đang hoảng loạn kêu khóc, không biết làm cái gì cho nên leo qua lan can nhảy xuống từ tầng 5.

Người này đúng là dũng cảm, Dương Gian thở dài trong lòng, không nhảy còn có thể sống, nhảy chắc chắn chết rồi.

Người nhảy lầu đều chết rồi nhưng những người không nhảy cũng chả khá hơn chút nào.

Chỉ trong chốc lát, mấy người bỏ chạy phát hiện ra toàn bộ lối đi đã bị phá hủy.

Quỷ từ bốn phương tám hướng đi đến càng ngày càng gần... Sau cùng bao vây toàn bộ bọn họ.

- AAA!!!

Lại có một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, tiếp đó có 6 7 cánh tay hôi thối đưa về hướng đó, tiếng kêu thảm thiết lập tức biến mất, một người đang sống sờ sờ cứ thế bị gỡ đầu xuống.

Mấy con quỷ cũng làm tương tự với những người còn lại, gỡ đầu bọn họ ra sau đó lại gỡ đầu nó xuống và lắp đầu mới vào.

Một con quỷ mới được sinh ra, khi làm xong thì mọi thứ xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh.

Toàn bộ quỷ đều...bất động.

Những người nằm trên mặt đất đều sống sót, không bị quỷ tập kích.

- Điều này, sao có thể chứ?

Nghiêm Lực kinh hãi, anh ta cũng nằm xuống, hiện tại đang nhìn Dương Gian với ánh mắt giống như đang gặp quỷ vậy.

Dương Gian không có nằm xuống mà hắn đứng dựa lưng vào lan can, cho nên hắn không đưa lưng về phía bất kỳ con quỷ nào hết.

- Thế nào, tôi không lừa mấy người chứ?

Dương Gian mở miệng nói:

- Chúc mừng các ngươi đã sống sót, kế tiếp, nếu như mấy người không ngại thì chúng ta cũng nên tính một chút phí dịch vụ nhưng tôi nói trước, phí dịch vụ của tôi rất đắt.

Hao tổn tâm tư, bất chấp nguy hiểm để cứu mấy tên nhà giàu đáng ghét này là vì cái gì?

Đương nhiên là vì kiếm tiền, đừng có nghĩ rằng Dương Gian cứu bọn họ vì tình thương nhé.



Trong tiệm tạp hóa tối tăm, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Tiếng thang máy hoạt động đã ngừng, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền đến lúc trước hiện đã biến mất, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không còn, thế hưng sự trong tiệm cũng không vì thế mà an toàn hơn.

Một mùi hôi thối bốc lên tràn ngập trong không khí. Từng người có sắc mặt trắng bệch, cơ thể hư thối đang đứng dàn hàng ngang trước hành lang trên tầng 5 khiến cho lối đi bị chặn lại, hình như chúng không muốn cho kẻ nào đi qua.

Những người này đã chết từ lâu, vậy mà lúc này đang ở ngay trước mặt bọn họ. Vốn dĩ chúng không còn sống nhưng bây giờ đang từ trong ngóc ngách di chuyển ra.

Có thể nói bọn chúng là người nhưng chính xác hơn, đó lại là một đám quỷ.

Lúc này hai mắt ông chủ Đường nhắm chặt, toàn thân căng thẳng, không dám mở mắt ra nhìn những thứ đáng sợ đang diễn ra.

Trong lòng ông ta lúc này không ngừng cầu mong Như Lai, Bồ Tát phù hộ để những con quỷ kia không đυ.ng đến ông ta, nếu ông ta có thể rời khỏi đây sẽ đi chùa thắp hương, bái phật.

Chờ một hồi, ông chủ Đường phát hiện xung quanh không có động tĩnh nào hết mà ông ta vẫn còn sống, không có bị sao cả.