Nghe được bên ngoài vang lên âm thanh của người, trên mặt anh ta lộ ra vẻ không thể nào tưởng tượng được, trong tiệm này nhiều quỷ như thế, đáng lý ra sẽ không còn người nào sống sót ở bên ngoài nữa mới đúng, còn nếu có thì cũng xem như đã chết.
Trí nhớ của ông chủ Đường không có tệ lắm, ông chỉ nghe qua đã lập tức nhận ra Dương Gian.
- Đúng, đúng rồi, đây là giọng của cậu thanh niên làm bảo vệ, mau mở cửa, hỏi thử cậu ta xem có cách nào rời khỏi đây hay không?
Quản lý Lý hoảng sợ nói:
- Đừng, đừng có mở cửa, ai biết hắn có phải là quỷ hay không?
Bị ông ta nhắc nhở, Nghiêm Lực cũng có cảm giác rùng mình, bắt đầu chăm chú hơn.
Đúng thế, không có chứng cứ nào để chứng minh tên bảo vệ kia cũng là người.
Nếu như đây là một cái bẫy thì sao?
Thật vất vả Dương Gian mới có thể ném tên đứng trước cửa xuống khỏi tầng 5, mặc dù tên này không chết,nhưng muốn đi lên đến đây cũng phải tốn không ít thời gian, như thế trước mắt coi như nguy hiểm đã giải trừ.
Thế nhưng, sau khi nghe lời của mấy người trong phòng chứa đồ, sắc mặt có chút không vui, nói:
- Đúng a, các người không ra cũng không sao, nhưng trước đó tôi đã xem camera ở phòng giám sát, tôi thấy chị Lệ cũng là quỷ. Không biết chị Lệ đã bắt đầu hành động hay chưa, nếu như đã bắt đầu hành động thì các ngươi sẽ được chôn ở trong đó mà thôi, cho nên làm cái gì thì làm, quyết định nhanh nhanh một chút.
- Hử?
Nghe như thế, tất cả mọi người trong phòng chứa đồ nhất thời kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh.
Cái gì? Chị Lệ là quỷ?
Tựa hồ là bản năng mách bảo, toàn bộ đều quay đầu ra phía sau nhìn.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy chị Lệ không biết từ lúc nào đã đứng lên sau lưng bọn họ, cô ta... Không có đầu.
- AA!!
Mấy tiếng thét vang lên trong phòng chứa đồ.
Dương Gian ở bên ngoài phải bịt tai lại, âm thanh này quá chói tai.
Một giây sau, tiếng rầm vang lên, cửa phòng chứa đồ bị phá tan.
Cả đám người nhốn nháo chạy ra từ bên trong, một số người chảy nước mắt nước mũi, số ít còn đái ra quần.
- Nhanh, nhanh lên.
- Cứu với, tôi không muốn chết.
Dương Gian không nhịn được phải nhắc nhở:
- Mấy người la hét một chút cũng không sao nhưng đừng chạy lung tung, bên ngoài quỷ nhiều lắm, càng chạy càng nhanh chết.
Đám người ông chủ Đường, quản lý Lý, La đại sư.. vừa chạy tứ tán được mấy bước thì lập tức dừng lại, nằm co quắp trên mặt đất.
Không biết từ lúc nào, xung quanh tầng 5 bị người bao phủ hết, xung quanh, chỗ nào cũng có người, hướng nào cũng có.
Những người này, mặt mũi ai nấy đều trắng bệch, hai mắt nhắm tịt lại, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, bọn họ lắc lư chậm rãi đi đến đây, chắn hết toàn bộ lối đi.
Toàn bộ bọn chúng là người đã mất tích ở cửa hàng, hôm nay đồng loạt xuất hiện.
Vốn dĩ còn tưởng phòng chứa đồ sẽ tạm thời an toàn nhưng cả đám không có nghĩ ra được có một con quỷ vẫn đi theo bọn họ.
Nếu không có Dương Gian nhắc nhở, chắc đến tận bây giờ họ cũng không phát hiện ra được, khi đó không cần nghĩ cũng biết hậu quả là gì.
Đám người này không có một người nào có thể sống sót ra ngoài, bao gồm cả Nghiêm Lực... Người điều khiển quỷ.
Người điều khiển quỷ có được lực lượng lệ quỷ nhưng nó không phải vạn năng, sử dụng lực lượng Lệ quỷ một cách bừa bãi chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn mà thôi.
Lúc này Dương Gian cũng đã nhìn rõ được người thanh niên tên gọi là Nghiêm Lực.
Sắc mặt anh ta không có tốt lắm, cứ như bị mất quá nhiều máu nên sắc mặt có chút tái nhợt, kèm theo đó là cảm giác bất lực.
Tuy nhiên, điều Dương Gian quan tâm là năng lực của lệ quỷ trong thân thể của Nghiêm Lực là gì? Thân thể anh ta đã đến cực hạn hay chưa, khoảng cách lệ quỷ sống lại còn bao lâu?
- Cậu ...là người?
Nghiêm Lực cũng không có hoảng loạn giống như người khác, sau khi chạy ra khỏi phòng chứa đồ anh ta lập tức dừng lại rồi nhìn chăm chú vào Dương Gian.
Anh ta vẫn còn chưa xác định được người bảo vệ trước mặt anh ta là người hay quỷ.
Dương Gian nói:
- Cũng có thể coi là người, lúc trước tôi nghe anh bảo anh tên là Nghiêm Lực? Anh là người điều khiển quỷ?
Con người của Nghiêm Lực hơi co rút lại:
- Cậu cũng thế hay sao?
- Tôi cũng được coi là một thành viên của Cảnh sát Quốc tế.
Nghĩ nghĩ một lúc, Dương Gian muốn để thân phận của mình trông mạnh mẽ một chút nên mới nói như thế, hắn cũng không thể bảo với người khác hắn là học sinh được, thân phận đó quá mất mặt, hơn nữa không phải là điện thoại viên Lưu Tiểu Vũ đang muốn lôi kéo mình gia nhập tổ chức Cảnh sát Quốc tế hay sao.
- Cảnh sát Quốc tế?
Nghiêm Lực đánh giá Dương Gian một lần nữa, nhìn thấy hắn đang mặc bộ quần áo bảo vệ trông khá giống, hơn nữa thấy trên ngực hắn có đeo một chiếc điện thoại vệ tinh, vì thế anh ta ngay lập tức tinh tưởng lời Dương Gian.
- Nghe nói tổ chức Cảnh sát Quốc tế đang thiếu người trầm trọng, vẫn chưa thể phân phối được mỗi thành thị một người điều khiển quỷ cho cả nước, Cảnh sát Quốc tế giám sát thành phố Đại Xương là Chu Chính , cậu tên là gì?
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Tôi tên là Dương Gian, nhân tiện nói cho anh một tin, Chu Chính đã chết, hi sinh khi gặp phải chuyện ma quỷ ở trường cấp ba.
Nghiêm Lực nói:
- Thì ra là như vậy, cảm ơn cậu chuyện lúc nãy, không biết cậu làm thế nào mà có thể tránh khỏi những cuộc tập kích của nhiều lệ quỷ như vậy? Ngay cả người điều khiển quỷ rơi vào cục diện như thế này chắc chắn sẽ rất bị động. Lúc đầu tôi chỉ coi nguyên nhân của vụ mất tích trong cửa tiệm là do lệ quỷ cấp C gây ra. Nhưng hiện tại xem ra tôi đã đánh giá thấp nó quá nhiều.
- Sớm biết như vậy, tôi cũng sẽ không tham số tiền kia.
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ hối hận, vì hành động nông nổi của mình mà ảo não.
- Anh dựa vào cái gì để có thể sống lâu như vậy, sau những đợt tập kích của lệ quỷ?
Dương Gian không có nói đến năng lực của hắn mà ngược lại đi hỏi Nghiêm Lực.
Nghiêm Lực cũng không dấu diếm, anh ta cúi đầu nhìn vào hai bàn tay dính đầy máu và nói:
- Người khác thường gọi tôi là Máu Quỷ Nghiêm Lực, hai tay tôi nhiễm máu của quỷ, máu quỷ có thể hạn chế năng lực quỷ. Trước đó tôi từng hợp tác với người khác thành công bắt một con lệ quỷ nhưng máu quỷ không thể rời cơ thể tôi quá lâu, nếu không bên trong máu tươi sẽ có quỷ xuất hiện...
(DG: Lão tác đang buff cho main làm nv của tấm da nhé >"."