Khủng Bố Sống Lại

Chương 55: Tuần Tra

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Người thanh niên nhìn quỷ anh một cái, cảm thấy được đứa bé có gì đó bất thường, có thể là bị lạc, cũng có thể là bị điên, cậu ta không muốn dính phải rắc rối cho nên đi vòng sang một bên.

Nhưng cũng không đợi cho cậu ta đi xa, quỷ anh lập tức hành động.

Nó xoay người sang chỗ khác, không đi về hương Vương San San nữa mà đi theo cậu thanh niên kia. . .

Chuyện kinh khủng còn tiếp tục xảy ra, chỉ là đổi qua người khác mà thôi.

….

Đợi khoảng hai giờ, lúc này Dương Gian đã chắc chắn quỷ anh sẽ không đến nữa.

Mặc dù để lại một tai họa ngầm không biết lớn nhỏ ra sao nhưng tạm thời cũng coi như giải quyết xong chuyện nhà Vương Bân.

Dương Gian cũng có chút đồng cảm với Vương San San, hắn trở thành người điều khiển quỷ là do bất đắc dĩ, với tình huống lúc đó, nếu hắn không trở thành người điều khiển quỷ thì đã sớm chết ở trong WC.

Nhưng cô ấy thì khác, vốn dĩ cô cũng giống những bạn khác được hắn cứu ra khỏi trường học, ai ngờ ngay thời khắc cuối lại bị quỷ anh bám theo.

- Tôi còn phải làm việc, lúc nãy chỉ xin phép ra ngoài đươc một lúc, trước mắt mọi chuyện đã tạm ổn, tôi cũng nên trở về. Nếu có chuyện gì xảy ra cứ gọi điện thoại cho tôi, đương nhiên nếu là những chuyện liên quan đến ma quỷ, tôi sẽ tính phí.

Dương Gian đứng lên, chuẩn bị lái xe rời đi.

Thấy thế, Vương Bân vội vàng nói:

- May mà hôm nay có cậu giúp đỡ, chúng tôi cũng không biết phải cảm ơn cậu như thế nào cho đúng, thôi thì thế này, lúc nào cậu rảnh, tôi mời cậu ăn cơm?

- Ăn cơm thì khỏi đi, đỡ tốn kém.

Dương Gian đáp:

- Hơn nữa ở cùng một chỗ với tôi cũng không phải là chuyện tốt.

Bấy giờ, đột nhiên Vương San San mở miệng nói:

- Tôi có thể đi theo cậu không?

- Con gái con nói bậy bạ gì thế?

Vương Hải Yến vội vàng giữ lấy tay con gái, sợ con gái đi theo Dương Gian thật.

Hiện tại cô ta cũng đã hiểu ra, Dương Gian không đơn giản như bề ngoài của hắn, đi theo hắn chắc chắn sẽ còn gặp được nguy hiểm.

Dương Gian cười nói:

- Tốt nhất cậu nên ở nhà chăm sóc cha mẹ cậu đi, vì chuyện của cậu mà mấy ngày hôm nay hai người họ đã cực khổ nhiều rồi. . .Hơn nữa cậu cũng hiểu tình trạng hiện tại của bản thân, dù không có con quỷ anh kia bám theo thì cậu cũng không sống được lâu.

Vương San San mở miệng nói:

- Tôi biết mà, thế nhưng tôi vẫn muốn ở cùng một chỗ với cậu.

Vương San San không có kiêng dè, không ngượng ngùng chút nào, cứ như đang nói chuyện bình thường vậy.

- Thế không được, cậu vẫn nên ở lại với cha mẹ cậu thì hơn, được rồi, cứ như thế nhé, tôi đi đây.

Làm sao hắn có thể để cho Vương San San đi theo hắn được, càng nhiều người càng phức tạp, này chẳng phải đang tự hại chính hắn hay sao?

Lúc gặp được phiền toái hắn có thể dùng quỷ vực để rời đi, nếu có người khác ở bên cạnh sẽ khiến hắn phải phân tâm cứu người.

Chuồn thôi.

Tiền cũng tới tay rồi, tốt nhất là chuồn.

Quay trở lại tiệm tạp hóa tổng hợp để tiếp tục con đường bán mạng kiếm tiền của hắn.

- Chàng trai này không phải là người tầm thường.

Vương Bân thấy Dương Gian rời đi, nhịn không được phải cảm khái một câu.

Ở thế kỷ hai mươi mốt thì cái gì quan trọng nhất.

Nhân tài.

Dương Gian có khả năng đặc biệt lại biết suy nghĩ trước sau, mặc dù kinh nghiệm xã hội còn non nhưng là do tuổi của hắn còn trẻ, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một người làm mưa làm gió.

- Nếu con gái mình quen hắn, đó cũng không phải lựa chọn tồi.

Vương Bân nghĩ thầm.

Thế nhưng chàng trai này lại không có hứng thú với San San. . .Con gái hắn lớn lên cũng không đến nỗi tệ mà.

Chẳng lẽ Dương Gian, cậu ta không thích con gái?

Nếu Dương Gian biết được suy nghĩ này của ông chú, chắc chắn sẽ mắng cho ông ta một trận, ông mù mắt rồi mới nghĩ thế.

Hắn sắp chết đến nơi còn nói cái gì yêu với chả đương, muốn sinh con mà không có thời gian đây này.

Trở lại tiệm tạp hóa tổng hợp, bên trong tiệm chỉ có đèn ở phòng bảo vệ là sáng, toàn bộ chỗ khác tối om như mực

Ngay lúc Dương Gian trở lại, bảo vệ tên Lưu Cường đang cầm điện thoại chơi trò chơi.

Lưu Cường hô:

- Sao đến giờ cậu mới về? Cậu có biết mấy giờ rồi không? Cậu vừa mới xin vào làm việc đó? May mà trước đó tôi nói với chị Lệ cậu đang đi WC, nếu không là cậu sẽ ăn chửi ngay.

Dương Gian giải thích:

- Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi, có người bạn học tìm tôi gấp nên hơi lâu chút, lần sau chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy nữa.

- Nhưng cậu về cũng đúng lúc đấy, cũng sắp 12 giờ đêm, chúng ta cần phải tuần tra, sau khi tuần tra lần cuối xong mà không có chuyện gì xảy ra thì trở về tắt đèn ngủ, 8 giờ sáng mai lại tiếp tục làm việc.

Nói xong Lưu Cường buông điện thoại xuống, duỗi lưng ngáp một cái.

Dương Gian cũng có chút bội phục Lưu Cường, lá gan hắn thật là lớn, chỉ có một người mà cũng dám tuần tra ở cửa tiệm lớn như thế, đổi lại là hắn của trước kia, chắc chắn sẽ không có can đảm để làm vậy.

Lưu Cường nói:

- Phòng ký túc xá ở tầng trên, chúng ta đi tuần tra bãi đỗ xe, khi đi qua thì tiện đường tắt đèn luôn, sau đó trở về phòng ký túc xá ngủ, tránh cho việc phải quay lại tắt đèn.

- Nhớ cầm chắc đèn pin.

- Cảm ơn đã nhắc nhở.

Dương Gian gật đầu, cầm lấy đèn pin lập tức đi tuần tra cùng Lưu Cường.

Mặc dù chỉ định làm việc trong này 3 ngày thôi nhưng đã làm thì phải làm cho trót, không thể lười biếng.

Bởi vì tiệm còn chưa có hoạt động cho nên bãi đỗ xe trống không cũng chỉ có mấy chiếc xe mà thôi.

- Mấy chiếc xe kia là của ai?

Đột nhiên Dương Gian chỉ về 5 6 chiếc xe sang trọng phía trước.

- Là của người mất tích để lại hay sao?

Lưu Cường:

- Không phải, mấy chiếc đó đều của ông chủ, mỗi ngày đi một chiếc, cũng không ai biết nhà ông chủ có bao nhiêu xe, được rồi, bãi đỗ xe đã, chúng ta đi lên tầng trên kiểm tra.

Dương Gian nhìn thoáng qua, lập tức nhìn được xung quanh bãi đỗ xe không sót vị trí nào, quả thật không có chuyện gì khác thường.

Nếu như có chỗ nào đó khác thường thì chỉ cần liếc mắt là thấy được.

Tiếp tục tuần tra lầu một.

Cả hai cầm đèn pin đi xung quanh một vòng, ngoại trừ xung quanh tối đen như mực ra cũng chả có gì khác thường hết.

Vào thang máy đi lên tầng hai.

Ngay lúc vừa mới tuần tra chưa được một vòng thì đột nhiên nghe được tiếng gầm rú từ tầng trên truyền xuống.

- Tiếng gì vậy?

Dương Gian cầm lấy đèn pin chiếu lên trần nhà cũng không có thấy gì hết.

Dựa theo âm thanh truyền đến thì có thể xác định được chỗ phát ra âm thanh nằm ở trong thang máy của tầng 4, tầng 5 gì đó.

Lưu Cường nói:

- Là âm thanh phát ra do thang máy hoạt động, có thể mấy người chị Lệ quên tắt, mỗi thang máy có một chốt mở nên quên cũng rất bình thường, dù sao còn có chúng ta đi đằng sau chùi đít thay các cô ấy.

Dương Gian hỏi:

- Phải không? Đi lên nhìn xem.

Lưu Cường nói:

- Vội vàng gì chứ, trước tuần tra tầng 3 xong lại đi tầng 4, chỗ này có camera, lỡ như có người nhìn thấy chúng ta lười biếng chắc chắn sẽ bị trừ tiền lương, hơn nữa cậu mới vào làm, nếu phát hiện được chắc chắn cậu sẽ bị đuổi việc.

". . ."