Khủng Bố Sống Lại

Chương 38: Thử Một Chút

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Phát hiện được chuyện này, Dương Gian cũng có chút vui mừng.

Sau đó hắn lại nghĩ tới một câu nói mà hắn thấy trước đây: "Chỉ có thiên tài mới có thể đối phó được với quỷ."

Nếu như con mắt trong cơ thể hắn là một con quỷ, như vậy tờ báo này cũng là một con quỷ.

Lực lượng hai con quỷ ở chung với nhau, va chạm vào nhau khiến chúng nó bị áp chế.

Có lẽ đây là mấu chốt giúp mình có thể sống sót.

Không, có chút gì đó sai sai.

Sau đó Dương Gian lại suy nghĩ:

- Nếu như suy đoán lúc nãy là đúng, vậy tại sao lúc ở trong trường học, mình bị con quỷ anh cắn, thì vì cái gì con mắt không bị áp chế mà ngược lại là phát triển mạnh thêm.

Tờ báo màu đỏ. . . . .quỷ anh.

Khác nhau giữa hai thứ này là gì.

Sau một hồi cẩn thận suy nghĩ.

Dương Gian cảm thấy vấn đề này có thể để sau này lại nghiên cứu, hiện tại nếu như tờ báo này có thể áp chế được con mắt trong cơ thể hắn, như vậy nó đáng để cho hắn mạo hiểm để lại nó.

Bởi vì nó chính là cơ hội sống sót của hắn.

- Phải trở lại nhà lần nữa xem sao.

Thở một hơi thật sau, bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, Dương Gian quyết định mạo hiểm, thử trở về nhà lấy lại tờ báo.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh liền bắt gặp bốn năm người thanh niên đi đến, bộ dáng cũng có chút lực lưỡng.

Một người thanh niên vừa nhìn thấy Dương Gian liền ngênh ngang đi qua, lấy tay khoác lên bờ vai của hắn.

Dương Gian nhìn thoáng qua sau đó hỏi:

- Có chuyện gì à?

Một thanh niên tự xưng là A Phi cười nói:

- Cũng không có việc gì, chỉ muốn chào hỏi một chút thôi. Tôi tên là A Phi, không biết tên của người anh em là gì vậy?

- Dương Gian.

A Phi liền cười hì hì:

- Như vậy chúng ta cũng đã là bạn bè rồi, nếu đã là bạn bè thì có thể giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn phải không nào? Lúc nãy đi nhanh quá, quên mang theo tiền, Dương Gian, bạn có thể có tụi này mượn một ít hay không? Bạn cứ yên tâm, có mượn có trả, ngày mai bạn cứ tới đây chờ, tụi tôi sẽ trả lại bạn, không thiếu một xu.

Dương Gian nghiêng đầu nhìn hắn một lát:

- Mượn tiền? Tôi thấy là mấy người muốn cướp tiền thì có nhưng các người muốn cướp bóc có thể chọn một người bình thường mà ra tay có được không? Gần đây ta có chút không được bình thường, cho nên mấy người nên cách xa tôi ra một chút. Kẻo tôi lại phải ra tay, đến lúc đó tôi sợ không khống chế được chính mình, khiến cho mình trở thành tội phạm.

Một thanh niên ở bên cạnh rút ra một thanh dao găm chỉ vào mặt Dương Gian:

- Tiểu tử cậu cũng ngông cuồng thật đấy, A Phi hỏi vay tiền của cậu là cho cậu mặt mũi, tiểu tử cũng đừng có không biết tốt xấu. Nếu như cậu muốn chết, lão tử liền cho cậu được như ý.

Dương Gian:

- Anh bạn, đừng có manh động như thế chứ, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao. Cất nó đi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thấy thế nào?

Người thanh niên cầm dao găm vẫn cười nói:

- Như vậy không tốt cho lắm, hôm nay, nếu như cậu không nôn tiền ra thì đừng có hi vọng sẽ đi ra được khỏi đây.

A Phi ở một bên giả vờ khuyên nhủ:

- Anh bạn à, hiện tại tôi mượn của cậu, lần sau gặp chắc chắn sẽ trả lại, làm bạn bè thì không nên tuyệt tình như thế chứ.

- Nếu anh đã nói như thế cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Tiền ở trong túi quần, anh tự mình lấy đi.

- Tiểu tử cậu cũng biết thức thời đấy.

Người thanh niên cầm dao găm cho chút vui mừng, lấy tay sờ vào túi quần, chuẩn bị móc tiền ra.

Nhưng khi tay hắn thò vào túi quần, lại cảm giác bên trong có cái gì đó giống như quả cầu, lạnh như băng vậy.

Nhưng theo bản năng hắn vẫn tiếp tục sờ soạng.

Sau khi móc ra ngoài thì hắn thấy tay hắn dính đầy máu, trong tay đang cầm một con mắt màu đỏ, con mắt đó còn đang chuyển động nhìn lấy hắn một cách rất là quỷ dị.

- A ~!!!!

Người thanh niên cầm dao găm bị dọa sợ phải thét lên, sau đó liên tục lui về sau, mặt mày tái nhợt.

Nhưng mà lúc hắn quay đầu ra phía sau lại thấy xung quanh bao trùm toàn là màu đỏ.

Nhà, đèn đường, ánh trăng trên trời. . . . tất cả đều được bao phủ bởi một màu đỏ tươi.

Dương Gian chậm rãi đi ra từ WC:

- Nếu như chúng ta đã là bạn bè thì việc anh thay tôi thí nghiệm Quỷ Vực cũng là việc bình thường thôi nhỉ.

Nhất thời A Phi mở to hai mắt.

Người mà bọn hắn định cướp là ai?

Giờ phút này, hắn không có dám quay đầu lại để xem chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ cảm thấy tay mình đang khoác vào một thứ lạnh lẽo. . .như một thi thể.

- Quỷ, quỷ a.

A Phi bị dọa mặt mày trắng bệch, xoay người bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh công cộng, những người khác cũng bỏ chạy theo.

Dương Gian nhìn lại mu bàn tay của mình.

Hiện tại, trên chỗ bị mảnh báo dán vào lộ ra một con mắt màu đỏ nhưng sau đó lại bị mảnh báo che đi thì nhắm nhưng không lâu lại lòi ra, giống như là bọn chúng đang giao tranh với nhau.

- Có 6 con mắt thì mình có thể sử dụng Quỷ Vực nhưng trước mắt chỉ có một con mắt bị mảnh báo che lại, còn 5 con mắt vẫn sử dụng được Quỷ Vực, cũng đã ngăn cản được quá trình sống lại của lệ quỷ.

Hắn cảm thấy trên người nứt ra 5 chỗ, rất đau đớn.

Sau đó có 5 tầm nhìn mới truyền vào trong đầu hắn.

Hắn lại có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình.

Dương Gian khẽ suy tư, xem như hắn cũng có thể biết được giới hạn của bản thân:

- Giới hạn tối đa mà thân thể mình có thể thừa nhận là 6 con mắt, nếu chỉ có 5 con mắt thì cảm giác tốt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn có tác dụng phụ nhưng không kịch liệt như trước.

- Nếu như lấy được tờ báo kia, sau đó xé ra dán vào sáu con mắt, có phải mình sẽ không chịu tác dụng phụ khi sử dụng lực lượng của lệ quỷ?

Không bao giờ phải lo lắng. . . .dùng quá nhiều lực lượng của quỷ sẽ làm quỷ sống lại.

- Nhưng trước mắt mình cần nắm giữ thuần thục cách sử dụng Quỷ Vực.

Nhìn về phía mấy người đang chạy trốn, hắn cảm thấy dùng bọn họ để thí nghiệm là tốt nhất.

Quỷ Vực là tiền vốn của mình, giúp hắn đánh nhau với những con lệ quỷ khác, thế nên phải nắm giữ nó thật rõ ràng.

Mỗi khi sử dụng đều phải trúng đích.



Chạy.

Nếu còn muốn sống thì phải chạy.

A Phi cùng với mấy tên đồng bọn của hắn chạy trối chết về phía trước, sắc mặt trắng bệch, hiện rõ vẽ sợ hãi, giống như trước đó đã gặp phải chuyện gì đó kinh khủng vậy.

Đúng là bọn họ đã gặp phải một chuyện kinh khủng.

Bọn họ đã gặp phải . . . quỷ.

Cũng không biết chạy bao lâu, đến khi bọn họ cảm thấy không thể nào chạy nổi nữa thì mới dừng lại thở hổn hển.

Nhớ lại chuyện lúc trước, A Phi cảm thấy tay chân mình có chút run rẩy.

Một người đồng bọn ở bên cạnh hỏi:

- A, A Phi, lúc nãy có chuyện gì xảy ra với người kia vậy?

A Phi liền mắng:

- Còn có thể có chuyện gì nữa, chắc chắn đυ.ng phải quỷ rồi, lát nữa đi vào miếu xin cái bùa trừ tà. Con mẹ nó, hôm nay thật là xui xẻo, nếu biết trước sẽ không có đi đến mấy chỗ vắng người như thế, thật vất vả mới kiếm được con mồi, chuẩn bị trấn lột chút tiền không nghĩ lại gặp phải chuyện như thế này. . .