Nhóm dịch: Bánh Bao
------
- Hơn nữa mẹ cậu không có tái hôn.
- Cho nên cậu mồ côi cha từ nhỏ.
Dương Gian nói:
- Cô nói bậy bạ cái gì thế, cha tôi đang ngồi đọc báo cạnh tôi mà.
Nói xong hắn quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông bên cạnh hắn vẫn không có nhúc nhích, tay hắn vẫn cầm tờ báo, khuôn mặt đã bị tờ báo che khuất, không nhìn rõ dung mạo như thế nào.
Đèn ở phòng khách cùng phòng ngủ đều không có bật, ngoài ánh sáng từ màn hình máy tính ra, thì xung quanh đều tối mù mịt.
Ở hoàn cảnh tối mù mịt như thế không có khả năng đọc báo được.
Dương Gian muốn lấy tay đẩy tờ báo ra:
- Cha, cha có làm sao không vậy?
Nhưng sau đó hắn lại thấy bên trên tủ có một tấm ảnh đen trắng của một người đàn ông trung niên.
Ngay tức khắc, tay hắn bị cứng lại.
Lưu Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia liên tục thúc giục:
- Dương Gian, chỗ đó của cậu chắc chắn đã xảy ra chuyện, mau, mau rời khỏi chỗ đó.
…
Dương Gian không cách nào nhìn rõ mặt cha mình.
Ông ta vẫn ngồi thẳng tắp, cứng ngắctrên giường, chẳng hề nhúc nhích, tay vẫn cầm tờ báo, cứ như đang chăm chú đọc báo vậy.
Nhìn qua thì tất cả đều rất bình thường, không có tý nào để gọi là cổ quái hết.
Nhưng trong phòng rất tối, căn bản không có thích hợp cho việc đọc báo.
Hơn nữa, ông vẫn giữ tư thế như này từ lúc Dương Gian bắt đầu lên mạng cho đến giờ chưa bao giờ thay đổi.
Nếu là người bình thường chắc chắn không ai làm vậy được.
Điều thay đổi duy nhất ở đây chính là từ ghế sopha ở phòng khách đi vào ngồi ở đầu giường trong phòng ngủ hắn mà thôi.
Thứ thay đổi chỉ có vị trí ngồi.
Từ xa đến gần.
Khoảng cách gần gũi này không làm người ta an tâm còn làm Dương Gian cảm thấy bị uy hϊếp, sợ hãi.
Cha mình, vì cái gì lại phải đọc báo ở cạnh mình?
Đây là thói quen của cha sao?
Nhìn thấy ảnh thờ nằm trên tủ lại nghe tiếng hối thúc của Lưu Tiểu Vũ.
Dương Gian cũng bắt đầu ý thức được tình hình hiện tại không có thích hợp.
Nếu như Lưu Tiểu Vũ nói đúng, vậy người này có phải là cha của hắn hay không?
Hình như phải. . . . .nhưng cũng giống không phải.
Cha mình thật sự đã chết do tai nạn?
Trong đầu Dương Gian lại cho rằng người trước mắt là cha mình, mọi việc đều rất tự nhiên, không có một chút giả dối.
- Dù vậy nhưng vẫn có cái gì không thích hợp, . . .
Lúc này Dương Gian thu tay lại, không có đi lật tờ báo kia.
Sau đó cầm điện thoại, đứng dậy, lui ra sau.
Cố gắng cách xa người đàn ông này càng xa càng tốt.
Rốt cuộc thứ gì đã ảnh hưởng tới trí nhớ của hắn.
Hay là…những thứ trước mắt chỉ là giấc mơ, không phải thật?.
Hoặc có thể trong khu chung cư này cũng có lệ quỷ?
Dương Gian không xác định được vấn đề do mình hay do cha mình, hay hoàn cảnh xung quanh.
- Mặc kệ đó là cái gì, trước mắt cần phải rời khỏi đây đã rồi tính toán xem làm cách nào để biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn cẩn thận lùi lại, từ phòng ngủ lùi ra phòng khách.
Cố gắng không có quấy rầy đến người cha đang đọc báo.
Trong lúc rời đi, hắn vẫn còn tò mò muốn nhìn dung mạo của người này.
Thế nhưng không chờ Dương Gian thấy ra, hắn đã thấy bên trên tờ báo có một góc bị dính cái gì đó.
Nó làm cho tờ báo đỏ tươi, cứ như đang bị máu thấm dần vậy, mức độ đậm đặc đến nỗi lúc nào cũng có thể tụ lại thành giọt để chảy xuống.
Tờ báo dính máu, người bình thường ai lại đi đọc nó?
Con ngươi của Dương Gian co lại, lúc này hắn bắt đầu tin Lưu Tiểu Vũ nói là sự thật.
Cha của mình đã mất lúc mình học lớp 5, hồ sơ cô điều tra là thật nên trước mắt hắn chẳng thể nào có cha, bởi vì người chết không thể nào sống lại.
Mà không có cha, như vậy có nghĩa người đàn ông đang ngồi đọc báo trước mắt hắn chỉ có thể là. . . . . .quỷ.
Lúc này hắn cũng bắt đầu sợ.
Khi nào?
Con quỷ này làm thế nào có thể vào nhà hắn, vào khi nào, tại sao trí nhớ của mình lại bị bóp méo?
Hoặc là trước giờ mình vẫn sống cùng với quỷ?
Nếu không có Lưu Tiểu Vũ gọi điện nhắc nhở, có phải làhắn sẽ không bao giờ tỉnh lại hay không?
Lúc này, người kia cũng bắt đầu có động tác, ông đang di chuyển qua đây với một tốc độ rất quỷ dị, lúc này mặt hắn cũng đang hướng về phía Dương Gian.
Dương Gian bị dọa phải lui về sau liên tục.
Người đàn ông này. . . . .Không có mặt, không có các bộ phận trên mặt, chỉ có một lớp da thịt.
Chạy!
Dương Gian gào thét trong lòng mình.
Không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Hiện tại, Dương Gian đã chắc chắn, đối phương là quỷ.
Nhưng mà vừa mới quay đầu thì trước mắt hắn chợt tối sầm lại, cứ như dụng phải thứ gì đó.
Là tờ báo. . . . . . . .
Dinh dính, tanh tưởi, giống như dính phải quá nhiều máu vậy.
Tờ báo dính trên mặt hắn, lúc này nó bắt đầu dính vào mặt Dương Gian.
Theo bản năng hắn muốn xé tờ báo ra nhưng mà nó lại giống như biến thành da mặt của hắn.
Một khi xé sẽ cảm thấy đau đớn và nó cũng không dễ xé.
Lúc này Dương Gian cũng ý thức được một vấn đề:
- Con quỷ này bắt đầu tấn công mình?
Trước kia lúc ở trường học hắn cũng đã bị ác quỷ tấn công hai ba lần rồi.
- Cũng chỉ có quỷ mới đối phó được với quỷ.
Hắn cắn răng, trên mu bàn tay đột nhiên có một con mắt màu đỏ lòi ra, tỏa ra xung quanh những luồng sáng màu đỏ.
Sau khi có con mắt này xuất hiện, việc xé tờ báo cũng dễ dàng hơn.
Nó giống như miếng cao dán vậy, dần dần bị gỡ bỏ khỏi mặt của Dương Gian.
Nhưng mà ngay lúc này…
Dương gian cảm giác được con quỷ kia đang nhích lại gần hắn, giống như đang ở mặt sau của tờ báo vậy, nó cũng không muốn buông tha mình một cách dễ dàng như vậy.
Một lực lượng kinh khủng truyền đến.
Tờ báo trên mặt hắn bỗng co rúm lại, dán chặt trên mặt, hắn bắt đầu có cảm giác hít thở không thông.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, không cần con quỷ bên trong gϊếŧ mình, mình cũng đã bị tờ báo gϊếŧ chết vì ngộp thở.
Dương Gian gầm lên một tiếng như dã thú:
- Mày đã muốn chơi, ông đây sẽ chơi với mày, mày là quỷ nhưng ông đây cũng không phải người bình thường.
Sau đó, ánh mắt hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Những chỗ ánh mắt màu đỏ chiếu đến, vị trí tờ báo ở đó liền phát ra âm thanh xì xì, sau đó bị xé ra.
Dương Gian cắn răng:
- Tiếp tục đi.
Ánh mắt này không thể sử dụng nhiều, bởi vì mỗi khi dùng một lần hắn cách cái chết lại gần thêm một bước.
Nhưng trước mắt lại không thể làm gì khác được, nếu không sử dụng hắn cũng sẽ chết ngay tại đây.
Sau đó trên trán hắn lại mọc ra thêm một con mắt.
- Xì xì~!
Tờ báo dính máu trên trán hắn bị mất đi 1 mảng.
Lúc này độ dính của tờ báo cũng giảm đi, cảm giác hít thở không thông cũng dần dần yếu bớt.
- Phải tiếp tục.
Dương Gian biết mình sử dụng chừng này lực lượng của lệ quỷ là chưa đủ.
Con mắt thứ năm mọc ra ở cổ hắn.
Sau đó mảnh báo ở cổ cũng bị biến mất.
Thế là Dương Gian dùng tay gỡ một cái, tờ báo lúc nãy còn dính chặt trên mặt, giờ lại gỡ ra dễ dàng.