Khủng Bố Sống Lại

Chương 29: Cách Để Bám Đùi Dương Gian

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Hắn lấy di động ra mở bài viết kia lên, sau đó đưa ra cho mọi người cùng xem.

- Thấy đoạn âm thanh này không, nhớ kỹ, đừng bao giờ mở nó, đoạn âm thanh này chính là tiếng gõ cửa, giống với âm thanh lúc trước nghe được từ điện thoại của Tiễn Vạn Hào, ai nghe nó thì lão quỷ sẽ tìm đến người đó.

Nói xong, lướt lên bên trên cho mọi người xem ảnh chụp của ông lão kia.

- Cất, cất mau đi.

Mấy người Trương Vĩ nhìn thấy ảnh của ông lão liền hoảng sợ lùi ra phía sau.

Dương Gian liền nói:

- Nhìn ảnh sẽ không có chuyện gì cả, tôi đã thử qua rồi, đoạn âm thanh mới đáng sợ, hiện tại đến bây giờ bài viết này còn chưa có bị xoá. Chắc chắn cũng có ít nhất mấy vạn người nghe được đoạn âm thanh trong bài viết . Nếu như tôi đoán không sai, mấy ngày kế tiếp, lão quỷ kia sẽ chạy đến các thành phố gõ cửa thăm hỏi từng người một.

- Nói theo cách khác, chuyện xảy ra ở trường học hôm qua sẽ không ngừng lặp lại ở các nơi, chỉ khác một điều là chúng ta cũng không phải diễn viên chính.

Trương Vĩ hoảng sợ nhìn hắn nói:

- Cậu đừng có doạ tôi được không, tôi còn nhỏ lắm.

- Vậy không nói nữa, trả di động cho cậu.

Trương Vĩ vội vàng lắc đầu, sau đó lùi về phía sau vài bước:

- Tôi vứt điện thoại di động đi rồi, cậu cũng nhanh vứt nó đi, lỡ số 138. . . lại gọi thì phải làm sao bây giờ?

- Đây không phải là điện thoại đời mới, mới sản xuất à. Lúc trước cậu tốn tận chín ngàn mới mua được mà?

- Người anh em ơi, chuyện đã đến mức này, tôi cũng không muốn giấu diếm nữa, kỳ thật thân phận của tôi là một phú nhị đại, cậu có thấy thấy mấy cửa hàng ở trên phố đi bộ đằng kia không, tất cả đều là của nhà tôi cả đây. Tôi, Trương Vĩ cũng không có thiếu chút tiền này, chút nữa tôi bảo cha ta mua cho ngươi một chiếc, không , vẫn là mua điện thoại BB mới an toàn, như thế số điện thoại kia liền không thể gọi cho ngươi được.

Dương Gian nói:

- Nhà cậu có tiền như vậy, sao không mang theo bộ đàm trên người.

- Đây cũng là một ý kiến hay, là tôi sơ suất.

Những người khác nghe Trương Vĩ nhắc đến số điện thoại 138. . cũng cảm thấy có chút sợ hãi, thế là đều lựa chọn vứt hết điện thoại.

Không một ai còn dám cầm điện thoại của mình, tất cả đều tránh ra xa như thể tránh khỏi dịch bệnh vậy.

Dương Gian nói:

- Các ngươi không cần điện thoại nữa, có thể cho tôi mà, không cần phải lãng phí như vậy chứ.

Miêu Tiểu Thiện có chút sợ hãi nhìn hắn:

- Những điện thoại đó cậu còn dám nhặt? Những cái đó đã bị quỷ gọi qua rồi, lỡ như chúng nó tìm đến thì biết phải làm sao.

- Nghèo túng quá nên tôi cũng không có sợ mấy thứ đó, hơn nữa ai nói là tôi sẽ dùng, tôi có thể đem đi bán mà.

Nói xong, cúi đầu nhặt lên mấy cái điện thoại bọn họ vừa vứt, nhặt xong liền hỏi:

- Các cậu thật sự không cần?

Mọi người đồng thanh đáp:

- Không cần.

- Đúng là người có tiền, như thế tôi liền đem toàn bộ di dộng bán đi, tiền bán điện thoại thì các cậu yên tâm. . . . .Ta sẽ không chia cho các cậu đâu, cho dù sau này có họp lớp, các cậu cũng phải mời tôi đấy.

- . . . . . . . .

- Đi thôi.

Hắn cầm lấy bảy tám cái di động, xoay người bước đi.

Vương San San còn có vẻ sợ hãi, cô muốn đi theo Dương Gian.

- Cậu…dẫn tôi theo với.

Dương Gian hỏi:

- Cậu phải về nhà ngủ chứ, không lẽ cậu muốn ngủ chung với tôi à?

Vương San San nói khẽ:

- Tôi cũng không ngại đến ở nhờ nhà cậu vài ngày.

- Hử?

Những người khác ở xung quanh, bao gồm cả Dương Gian đều khinh ngạc nhìn cô.

Mặc dù Vương San San không phải hoa khôi của lớp nhưng cũng không có kém bao nhiêu, hơn nữa bình thường đều tập vũ đạo, dáng người không phải là đẹp bình thường, eo thon, chân dài, ngực bự. . . .

Thế nhưng những cái đó cũng không có quan hệ gì tới Dương Gian hết, bình thường không quen không biết, làm sao mới có qua một đêm liền muốn ở cùng Dương Gian?

Những người khác có lẽ không hiểu nhưng Dương Gian lại hiểu được.

Vương San San không phải là vì thích chính mình mà vì chuyện của quỷ anh.

Trải qua chuyện đó xong, đến giờ cô nàng vẫn sợ hãi, không dám ở một mình.

…..

Sau khi Dương Gian rời khỏi đó, những người còn lại mới có phản ứng.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Đúng rồi, Dương Gian đã cứu mạng chúng ta thế mà chúng ta còn chưa cảm ơn cậu ấy, điều này có chút không được lẽ phép cho lắm?

Triệu Lỗi cũng tiếp lời:

- Nếu không như thế này, hai ngày sau chúng ta tìm một cơ hội mời Dương Gian đi ăn cơm?

Ở bên cạnh, Trương Vĩ bỗng dưng cười ha ha:

- Mời ăn cơm? Thiệt là, cái ý nghĩ này mà các cậu cũng nghĩ ra được. Tôi sẽ mời cậu ấy đi nhà hàng lớn để liên hoan, sau đó dẫn Dương Gian đi quán bar hát hò, tiếp nữa dẫn cậu ấy đi chơi, mua sắm các thứ. Còn nói với cha tôi, thử tìm xem cung quanh có khu nhà nào không mua cho hắn một căn nhà, nghe nói gia đình cậu vẫn ở phòng trọ, điều kiện không được tốt lắm . . . Tóm lại, cái đùi này, tôi chắc chắn phải ôm lấy thật chặt, ai cũng không được phép tranh đoạt với tôi. Nhất là cậu, Miêu Tiểu Thiện, nghe nói cậu cùng hắn là bạn học từ cấp hai.

Hắn quay đầu nhìn lại nhìn Miêu Tiểu Thiện một lát, sau đó tiếp tục nói:

- Không cho phép dùng mỹ nhân kế với cậu ấy.

Miêu Tiểu Thiện đỏ bừng hết cả mặt, cãi lại:

- Trương Vĩ , cậu nói bậy bạ cái gì thế.

Triệu Lỗi cũng ngạc nhiên:

- Cậu có nói quá lên không vậy.

Trương Vĩ cười gằn, nói:

- Khoa trương? Nếu có thể tôi sẽ hiến dâng hoa cúc của tôi cho cậu ấy.

- . . . . .

Mấy người bên cạnh nghe hắn nói có chút buồn nôn, đều dịch ra xa Trương Vĩ theo bản năng.

Mấy bạn nữ khác cũng kinh ngạc nhìn về phía Trương Vĩ.

Trương Vĩ nói:

- Sao vậy? Các cậu không tin? Vậy tôi hỏi các cậu một câu, muốn dâng hoa cúc lên hay muốn đi đánh nhau với quỷ?

Nghe hắn nói thế bất giác ai cũng nghĩ lại chuyện tối qua, sau đó mặt ai nầy đều thay đổi.

Triệu Lỗi do dự một chút, sau đó nói:

- Vẫn là dâng lên sẽ tốt hơn. . . . .

Không biết vì cái gì, giữa hai sự lựa chọn mà Trương Vĩ đưa ra, cả bọn đều chọn đáp án trước.

Ngay cả mấy bạn nữ cũng tự giác đỏ mặt hết mà nghĩ tời lúc trước, sau khi Dương Gian cứu Vương San San có nhắc tới lấy thân báo đáp cái gì đó.

Hơn nữa, nép trong lòng Dương Gian cũng rất an toàn.

Trương Vĩ còn nói tiếp:

- Cảnh sát quốc tế Chu Chính có nói, sau này chuyện như vậy sẽ xảy ra thường xuyên, đây là tai nạn toàn cầu, như vậy hôm nay gặp quỷ chúng ta có thể sống, nhưng mà sau này gặp quỷ nữa thì sao. . . . Chúng ta là những người bình thường không thể nào đối phó được với quỷ, có thể đối phó với quỷ chỉ loại người giống như Chu Chính mà Dương Gian chắc hẳn cũng đã trở thành loại người như thế.