Ta Làm Cẩm Lý Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 75: Hiện thực - Chính thức trở thành một đàn em

Nghiêm Sâm Bác vừa dẫn cô vào thang máy đi lên tầng 5 vừa giải thích.

“Ngày nào cũng có người tham gia trò chơi, ngày nào cũng có người phải chết. Chỉ có một trăm thành viên cốt lõi, và chỉ có bốn người được sống trong biệt thự này, cộng thêm tiên sinh nữa. Ồ không, bây giờ chúng ta đã có thêm An An rồi. Tôi thấy gọi là cô Phù thì có hơi xa cách, tôi có thể gọi cô là An An không?”

Nghiêm Sâm Bác cuối cùng cũng dừng lại, anh vừa nói vừa mở cánh cửa trước mặt mình ra.

"Ồ, tốt." Phù An An gật đầu, "Vậy tôi sẽ gọi anh là anh Nghiêm."

“Đương nhiên có thể.” Nghiêm Sâm Bác cười cười.

“Đây là phòng của em. An An, em nghỉ ngơi một chút đi, còn ba người nữa, lúc ăn tối anh sẽ giới thiệu bọn họ cho em làm quen. Nếu trong phòng còn thiếu thứ gì, cứ nói dì Ngô mua cho nhé, bà ấy là bảo mẫu phụ trách tầng này. Em còn thắc mắc gì nữa không?”

Nghiêm Sâm Bác làm việc quá chu đáo, thật sự không tìm ra vấn đề gì quá lớn, “Đúng rồi anh Nghiêm, anh có biết lão đại đánh thuê là gì không ạ?”

“Cái này à.” Nghe thấy từ này, Nghiêm Sâm Bác khẽ nhướng mày, “Lão đại đánh thuê là một từ dùng để ám chỉ một nhóm người chơi cao cấp ở trong trò chơi, những người này sẽ dẫn dắt những người chơi mới vượt qua những vòng chơi. Loại người chơi cao cấp này vẫn luôn đông khách, ngoài ra ở trong trò chơi phải có vận may lắm mới có thể gặp được. An An muốn tìm cao thủ như vậy để giúp mình vượt ải sao?”

“Không có.” Phù An An lắc đầu, "Chỉ là có chút tò mò khi nhìn thấy những từ này trong diễn đàn sinh tồn mà thôi.”

Huống chi chi phí còn kếch xù, cô không trả nổi đâu.

“Không có thì tốt.” Nghiêm Sâm Bác cười sờ đầu của Phù An An.

“Tuy tiên sinh không phản đối đối việc thuê lão đại đánh thuê một cách rõ ràng, nhưng anh ấy cũng không thích cấp dưới không có năng lực cũng như đầu óc. Anh còn có việc, đi trước nhé.”



Đây là lần đầu tiên Phù An An đến nhà người khác, đi loanh quanh cũng không tốt, vì thế cô cũng không hề xuống lầu cho đến khi ăn tối.

Lúc này, trên chiếc bàn dài đã có bốn người đang ngồi, trong đó có ba người là những gương mặt xa lạ.

Ba người bọn họ đều là thanh niên, một người tóc cắt ngắn, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Một người có đôi mắt đào hoa, mặc dù không đẹp như Phó Ý Chi nhưng đôi mắt của anh ta dường như có thể phóng ra điện. Thoạt nhìn anh ta không khác gì tay ăn chơi thích quanh quẩn ở những nơi sắc tình.

Người cuối cùng đang cầm một chiếc máy tính, diện mạo của anh ta vô cùng bình thường, ngón tay của anh không bao giờ rời khỏi bàn phím dù chỉ một giây.

Cho đến khi người đàn ông mắt đào hoa nhìn thấy Phù An An đi xuống, anh ta khẽ huýt sáo.

“Nghiêm Sâm Bác, đây chính là người bạn nhỏ mà lão đại mới thu về sao, rất dễ thương.”

Người đàn ông với đôi mắt đào hoa nói xong, hai người đàn ông còn lại cũng ngẩng đầu lên cùng lúc. Đây chắc là ba tâm phúc khác của Phó Ý Chi mà Nghiêm Sâm Bác từng nói trước nói.

“An An xuống đây.” Nghiêm Sâm Bác thấy vậy thì đứng lên, “Tới đây, tôi giới thiệu một chút. Ba người này chính là ba người mà tôi đã nói hồi chiều. Chương Tân Thành, Tô Sầm, Từ Thiên.”

Trong khi nói chuyện, ba người bị gọi tên cũng đứng dậy, lần lượt đưa tay ra.

"Từ Thiên." Người đàn ông cầm máy tính nói.

“Chương Tân Thành.” Đây là người đàn ông đầu đinh.

“Tô Sầm.” Đây là một người đàn ông có đôi mắt hồ ly.

Phù An An bắt tay từng người một, ngoan ngoãn gọi anh trai. Chỉ có duy nhất đến chỗ Tô Sầm, người này có vẻ ngoài yêu diễm, con người cũng có vẻ xấu xa. Sau khi bắt tay, đầu ngón tay của anh ta như có như không mà vuốt ve bàn tay của cô một cái.

Phù An An nhanh chóng rút tay lại và lùi về sau một bước.

Biết Tô Sầm là người như thế nào, khi thấy hành động của anh ta, Nghiêm Sâm Bác lập tức nhìn anh ta cảnh cáo, “Tô Sầm, An An là người mà tiên sinh bảo tôi mang tới.” Cô ấy không phải là người mà anh có thể thoả sức trêu hoa ghẹo bướm như ở bên ngoài.

“À.” Tô Sầm nghe vậy thì lập tức thu hồi vẻ mặt vô liêm sỉ của mình lại, “An An, anh Tô chỉ trêu em thôi, em đừng để ý.”