“Tiên sinh thích yên tĩnh, mời đi theo tôi.” Nói xong, Nghiêm Bác Sâm lập tức làm động tác mời.
Phù An An theo sau anh ta, đi bộ khoảng chừng 20 phút, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy lão đại dát vàng.
“Tiên sinh.” Nghiêm Sâm Bác khẽ gọi một tiếng.
"Ừm." Phó Ý Chi gật đầu.
Nghiêm Sâm Bác mỉm cười nhìn Phù An An, hiểu ý lui ra ngoài, lúc đi cũng không quên khép cửa lại.
Phù An An đứng ở cửa, có hơi… do dự.
Tuy bọn họ đã cùng nhau vượt qua trò chơi hai lần, nhưng bởi vì thông tin ở trong trò chơi rất mơ hồ, vậy nên bọn họ thật sự không khác gì hai người xa lạ. Tình huống lúc này giống như bạn bè qua mạng hẹn gặp nhau ngoài đời vậy đó.
“Vào đi, không phải cô muốn gặp tôi à?”
Giọng nói lạnh lùng hệt như tiếng kim loại va chạm bên trong một căn phòng trống, âm thanh hệt như trong trò chơi, nó khiến Phù An An nhớ lại những ký ức về Phó Ý Chi khi còn ở trong trò chơi.
"Phó, anh Phó?"
Phó Ý Chi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Phù An An đang thò đầu ra nhìn vào phòng.
Phó Ý Chi liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Phù An An cũng ngạc nhiên nhìn Phó Ý Chi, không ngờ ông chủ lại đẹp trai như vậy. Vẻ ngoài dịu dàng anh tuấn như ngọc, hoá ra thật sự có người có thể dùng những từ này để miêu tả.
Trong phòng im lặng một phút.
Phù An An nhìn người đến ngẩn ngơ, còn Phó Ý Chi thì đang chờ cô lên tiếng.
Kết quả chờ đến nửa ngày.
“Không phải cô muốn gặp tôi sao? Giờ gặp rồi đó, có gì muốn nói không?”
Phù An An tỉnh lại và trả lời một cách thành thật: "Tôi cũng không có gì để nói, tôi chỉ muốn làm quen với anh mà thôi.” Thuận tiện ôm đùi luôn.
Phó Ý Chi: “Tôi nghe Nghiêm Sâm Bác nói, hiện tại cô đang sống một mình?”
"Ừm." Phù An An gật đầu, đồng thời tự hỏi Nghiêm Sâm Bác nói lúc nào?
“Cô đi làm chưa?”
Phù An An lắc đầu: "Tôi đang là sinh viên năm hai, trường đại học của tôi ở ngay thành phố S.”
Phó Ý Chi trầm mặc một lát rồi nói: “Trước hết cô cứ dọn đến biệt thự ở đi, những chuyện còn lại cứ Nghiêm Sâm Bác sắp xếp, có vấn đề gì thắc mắc cô có thể đi hỏi anh ta.”
Vừa nói, Phó Ý Chi vừa nhấn vài dãy số trên điện thoại trước mặt mình.
Nghiêm Sâm Bác mới vừa đi đã nhanh chóng quay trở lại, anh mở cửa ra và gật đầu với Phù An An, "Cô Phù, xin mời đi theo tôi."
Động tác rất nhanh, Phù An An đi theo Nghiêm Sâm Bác được nửa đường mới nhớ ra mục đích khi đến đây của mình.
“Anh Nghiêm, lần này tôi đến đây chỉ muốn được ôm đùi… à không, tôi chỉ muốn gặp anh Phó, không có ý định ở lại qua đêm.”
Cô cũng không phải loại con gái tuỳ tiện ở lại nhà của một người đàn ông xa lạ.
“Cái này hơi khó, nếu cô muốn ôm đùi trong game, cô Phù, cô nên nghe lời tiên sinh đi. ‘Mang" không phải là nơi ai cũng có thể gia nhập đâu.”
“Hả? Mang là cái gì?” Phù An An sững sờ.
Nhìn thấy phản ứng của Phù An An, Nghiêm Sâm Bác có hơi ngạc nhiên, cô ấy thậm chí còn không biết về "Mang", làm sao cô ấy có thể được Phó Ý Chi chọn?
“Phù tiểu thư, cho phép tôi hỏi, không biết cô đã trải qua mấy vòng chơi rồi?”
Nghe vậy, Phù An An trợn to hai mắt, run rẩy đưa hai ngón tay lên.
“Anh cũng… là một người chơi sao?” Phù An An thật sự rất kinh ngạc.
Nghiêm Sâm Bác cũng khá bất ngờ, nhưng anh đã che giấu nó rất tốt, "Tất nhiên, tổ chức "Mang" do tiên sinh thành lập bao gồm những người chơi trong trò chơi sinh tồn, cô Phù chỉ mới tiếp xúc với trò chơi nên không biết cũng là chuyện bình thường. “Mang” đã thành lập được ba năm và thành viên của tổ chức hiện tại có khoảng một nghìn người.”
Không nghĩ tới.
Phù An An nghe vậy thì sửng sốt, nhìn quanh thấy biệt thự trống không, đến trăm người cũng không có.
“Không phải tất cả mọi người đều ở đây.”