Ta Làm Cẩm Lý Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 73: Hiện thực - Không cưỡng cầu

“Chuyện này hả… nói ra có thể anh không tin, chúng tôi đồng thời gặp phải chuyện không may, thế là trợ giúp lẫn nhau vượt qua hai lần.”

Phù An An vừa chống cằm vừa nhanh nhẹn gắp một miếng thịt bò mập mạp từ trong nồi lẩu ra. Cô hệt như một con hamster nhỏ, ăn tới mức hai má phồng lên, hình ảnh này vừa vặn lọt vào tầm nhìn của camera.

"Nhưng tôi không nghĩ chúng tôi được coi là bạn bè của nhau đâu."

Câu nói này làm Nghiêm Sâm Bác cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Tại sao không được?"

“Anh đừng có dỗ tôi.” Phù An An uống coca xong thì lắc đầu.

“Nếu Phó tiên sinh xem tôi là bạn bè thì sẽ không phái anh thay anh ấy đến đây gặp tôi.”

Đừng thấy cô còn nhỏ, thật ra lý trí của cô rất sáng suốt. Phó đùi to chắc chắn là một thương gia quyền quý, không phải là người mà một dân đen như cô muốn gặp là gặp.

Nghiêm Sâm Bác để đũa xuống, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng bên trong ánh mắt đã xuất hiện một chút xa cách.

"Cô Phù, tôi không đủ tư cách để thay thế ông chủ sao?”

“Không phải, đừng hiểu lầm, tôi không có ý này.” Phù An An lắc đầu.

“Để tôi nói thật với anh, vì một số lý do mà tôi muốn ôm đùi của Phó tiên sinh. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng có thể gặp Phó tiên sinh để giao lưu một chút, xem Phó tiên sinh có thể cho tôi ôm đùi hay không. Nhưng mà Phó tiên sinh đến mặt của tôi còn không muốn gặp, nhất định là sợ tôi bám lấy không tha.” Phù An An thở dài nói.

“Ngược lại, hai chúng coi như có một xíu duyên phận, vậy nên ăn xong nồi lẩu này thì anh hãy về đi.”

Tục ngữ có câu, dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người chạy.

Ngày hôm nay tâm trạng của Phù An An dao động liên tục, ngay sau đó cô thở phào nhẹ nhõm. Không được thì thôi đi, ông nội cô vẫn thường hay nói, trong số mệnh cái nào của mình thì sẽ là của mình, nếu không có được thì chớ cưỡng cầu.

Nghiêm Sâm Bác giả vờ tức giận và sửng sốt, "Cô vẫn là người đầu tiên giải thích lý do tại sao muốn gặp ông chủ tôi một cách thẳng thắn như vậy."

Trong quá khứ, anh đã không ít lần giúp Phó Ý Chi xử lý mấy việc như thế này, đủ các loại nam nữ muốn leo lên người Phó tiên sinh, nhưng chỉ có Phù An An là người thành thật nhất.

“Tôi biết như vậy là không tốt.” Phù An An thở dài, còn không phải là do cô muốn sống lâu hơn một chút thôi sao.

Nghiêm Sâm Bác cười nhìn về phía Phù An An, vừa rồi anh ta còn tưởng rằng Phù An An là một người đơn thuần không có đầu óc, hai lần trước gặp được vận may nên thoát ra được trò chơi, bây giờ cô gái này dám vọng tưởng leo lên người Phó tiên sinh, hệt như những cô gái anh ta đã từng gặp qua.

Nhưng mà ngược lại, cô gái này làm cho anh ta thấy có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Con người cô có đầu óc đơn giản nhưng không ngu ngốc, muốn cái gì thì nói thẳng ra. So sánh với những người có tâm tư quanh co lòng vòng, thích lợi dụng này nọ, muốn nhận mà còn bày đặt giả bộ cự tuyệt thì Phù An An đáng yêu hơn nhiều.

“Tôi cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, vẻ ngoài còn rất dễ thương?” Câu nói này là dành cho người ở bên kia tai nghe, “Thật sự không tuyển người này sao?”

"Gì á?" Phù An An sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn hai người đứng ở phía sau, "Anh nói chuyện cùng ai vậy?"

“Nói với cô đó, có muốn ăn tôm viên không?” Nghiêm Sâm Bác vớt mấy cục tôm viên lên đưa cho cô.

“Muốn!” Phù An An cầm bát nhận lấy.

Đúng lúc này, một giọng nói từ trong tai nghe truyền đến: "Được rồi, đưa cô ấy tới đây đi."

Nghiêm Sâm Bác khẽ nở một nụ cười.

“Phù An An tiểu thư, tôi có một tin tức tốt, tiên sinh hi vọng có thể tự mình gặp cô một chút.”

Phù An An mới an ủi chính mình chớ nên cưỡng cầu: “???”



Không ngờ người nhà giàu lại thích xây nhà trên sườn núi kiểu này.

Có những cây lớn ở khắp bốn phía, một căn biệt thự nằm giữa những tán cây cổ thụ. Chỗ này vắng vẻ, không khí u ám yên tĩnh.

Chắc chắn ở đây có rất nhiều muỗi.

Phù An An gãi gãi cánh tay, mới đứng đây có nửa phút, con muỗi đã để lại hai vết cắn ở trên cánh tay của cô.